Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Hai người có kỹ thuật dùng súng rất tốt, liên tục bắn đạn, giúp Lâm Thanh Đế tranh thủ được không ít thời gian. 

             Nhưng lúc này Lâm Thanh Đế vặn ga muốn chạy trốn, hai người nghe thấy tiếng động cơ lập tức sững sờ, Lâm Thanh Đế muốn bỏ họ lại. 

             Âu Dương Ngọc Quân lợi dụng sơ hở này lao nhanh đến một tay cầm kiếm một tay cầm dao găm phi vào hai người.   

             “Phập…phập…” 

             Một người bị dao găm cắm giữa trán, một người bị kiếm đâm vào ngang eo, mà giờ đây ca-nô đã ra khỏi bờ sông, cùng đó là tiếng cười man dại của Lâm Thanh Đế. 

             Âu Dương Ngọc Quân lao đến trước mặt hai người, nhặt súng lên, thay đạn, lên nòng, ngắm chuẩn, bắn liền mấy phát! 

             “Bằng bằng bằng”. 

             Hai khẩu súng lục liên tục bắn ra lửa đạn, ngắm chuẩn vào chiếc ca-nô còn chưa chạy được bao xa. 

             Tia lửa bắn tung tóe, Lâm Thanh Đề run rẩy sợ hãi, hắn ta quên mất bình xăng ở sau đuôi chiếc ca-nô này nằm ở ngoài, vỏ rất mỏng manh.  

             “Ầm”. 

             Trên mặt sông vang lên tiếng nổ dữ dội, một quả cầu lửa bay lên trời.   

             “Không!” 

             Bên trong biệt thự, tiếng nổ cực lớn cùng ngọn lửa bốc lên trời cao khiến Hứa Thuyên gào lên thảm thiết. 

             “Diệp Phàm, đó là cậu Lâm, cậu chủ của nhà họ Lâm ở thủ đô, sao mày dám… dám giết!”, Hứa Thuyên trừng mắt tức giận, sát khí cuồn cuộn nổi lên. 

             “Ha ha, kẻ giết người rồi sẽ bị giết, Lâm Thanh Đế đáng chết, vậy là đủ rồi!” 

             Diệp Phàm cười khẩy, ra tay nhanh lẹ dứt khoát, hai người lại lao vào chiến đấu. 

             Sau khi chiếc ca-nô phát nổ, Âu Dương Ngọc Quân bắn liên tiếp vào xung quanh khu vực đó, cho đến khi tất cả súng mà thành viên đội Bọ Cạp mang đến hết sạch đạn, lại đợi một chút, chắc chắn dưới nước không có động tĩnh mới quay người rời đi. 

             Không có gì cả, cậu lo rằng Lâm Thanh Đế mệnh lớn, có thể vẫn chưa chết, nên làm như vậy thì cho dù ca-nô không nổ chết hắn cũng sẽ bị đạn bắn chết, bởi vì khoảng cách không hề xa! 

             Âu Dương Ngọc Quân quay về, thấy cậu ta quay lại thì tất cả mọi người đều cạn hi vọng, đây là cuộc chiến không thể giành chiến thắng. 

             “Diệp Phàm, chắc chắn mày sẽ chết, giết cậu chủ rồi, thằng con bị nhà họ Diệp bỏ rơi như mày sẽ không yên ổn đâu!”, Hứa Tuyên đang đầm đìa máu tươi gầm lên với Diệp Phàm, Lâm Thanh Đế chết rồi, cho dù hắn ta sống sót trở về cũng sẽ phải chịu phạt nặng. 

             “Hừ, chỉ tiếc là mày sẽ không thấy được nữa!” 

             “Phập”. 

             Ánh đao lóe sáng, đầu hắn rơi xuống, máu đỏ phun trào! 

             Diệp Phàm gọi cho Lý Thế Hằng, bảo ông ta đến thu dọn, nhiều người chết như vậy, một khi lộ ra ngoài thì cho dù anh có thân phận là Ám Long Hoa Hạ cũng sẽ gặp phiền phức. 

             Hai người lái xe đi mất, một thi thể nổi lên mặt sông, thuận theo dòng nước trôi đi. 

             “Ba, bên kia có người nổi trên mặt nước…” 

             Một chiếc thuyền chở hàng nhỏ đi đêm, cách thi thể không xa, vọng ra tiếng kêu gọi. 

             “Đừng để ý, có thể là người chết”, người trên thuyền nói. 

             “Vớt lên đi ba, nhỡ chưa chết thì chúng ta cũng là làm chuyện tốt”. 

             … 

             Diệp Phàm cùng Âu Dương Ngọc Quân quay về biệt thự số một luôn, khi bước vào phòng khách của nhà chính ở giữa, lập tức anh cảm thấy một luồng khí lạnh như băng. 

             Long Linh từ trên ghế sô pha đứng dậy, giận dữ nhìn anh. 

             Diệp Phàm coi như không thấy, đi thẳng về phía cầu thang, một cơn gió mang mùi thơm thổi đến, Long Linh đã đứng chắn trước mặt anh. 

             “Cô muốn làm cái gì? Vợ tôi đang ở trên nhà, cho dù cô muốn làm nhục tôi, tôi cũng sẽ không khuất phục đâu!”, Diệp Phàm chắn hai tay trước ngực, làm ra vẻ sợ hãi, lo rằng Long Linh có ý đồ làm gì anh. 

             “Mẹ kiếp!” 

             Long Linh nghiến chặt răng, rất muốn xé toạc miệng anh, bực tức nói: “Anh dùng lực lượng của Ám Long để làm việc cá nhân?” 

             “Không được sao?”, Diệp Phàm hạ tay xuống, mặt cũng về trạng thái bình thường. 

             “Đương nhiên không được, Ám Long là để bảo vệ Hoa Hạ, sao anh có thể dùng cho lợi ích cá nhân của mình?” 

             “Anh làm như vậy không đúng quy định, nhỡ truyền đến cấp trên của Ám Long sẽ có người không hài lòng về anh!” 

             Long Linh phẫn nộ, Diệp Phàm lại như không tỉnh ngộ ra. 

             “Hừ!” 

             Diệp Phàm cười giễu: “Tôi đồng ý gia nhập vào Ám Long, đây là điều tôi nên có được, phải biết rằng là mấy người xin tôi gia nhập, không phải tôi xin mấy người, ai dám không hài lòng về tôi?” 

             “Không thể xử gọn người uy hiếp vợ tôi, sao tôi có thể yên tâm làm việc cho mấy người? Nghĩ kỹ thì cô sẽ hiểu!” 

             Diệp Phàm giả vờ ngáp một cái, lách người đi đến cầu thang, vừa đi hai bước lại quay đầu: “Cô ngủ ngoài sô pha đi, lửa giận lớn như vậy, ngủ chắc sẽ không bị lạnh đâu!” 

             “Có điều cần cẩn thận nhiễm lạnh, tôi thấy kỳ kinh nguyệt của cô không đều, ít ăn đồ lạnh đi nhé!” 

             Lời vừa nói xong, Diệp Phàm lao nhanh lên nhà như một con thỏ. 

             Để lại Long Linh ở sau nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đỏ bừng lên, giận đến run cả người, tên khốn này sao lại là cộng tác của cô chứ, cô hối hận chết đi được. 

             Ban đầu người phụ trách đến thành phố Cảng để điều tra về chuyện gen I vốn không phải cô ta, bởi vì nghe Hắc Long nói muốn tuyển người mới vào, hơn nữa vào thì chính là Ngân Long bốn móng. 

             Cô ta đã điều tra, không chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp, mà còn đi ở rể, khiến trong lòng cô ta vô cùng tò mò. 

             Long Linh hậm hực bước vào phòng khách, rót cho mình một cốc nước lạnh, để giải tỏa cơn giận trong người, nhưng nghĩ đến lời nói của Diệp Phàm. 

             Gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên, lại rót một cốc nước nóng, lẩm bẩm: “Sao tên khốn đó lại biết kỳ kinh nguyệt của mình không đều…” 

             Diệp Phàm lên nhà vào phòng, Hàn Tuyết vẫn đang chuẩn bị chuyện mở công ty. 

             Cô đeo một gọng kính xanh lam, tóc búi cao, chiếc áo sơ mi trắng bó sát người chưa kịp thay, bên dưới là một chiếc quần tây ôm sát màu đen, ôm lấy cặp đùi thon và dài của cô. 

             Vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp, đúng chuẩn phong thái của nữ giám đốc thành thị. 

             Lập tức Diệp Phàm cảm thấy khô nóng trong người, như có một ngọn lửa bốc lên, hừng hực rực cháy. 

             Vốn sau khi giết người xong, trên người anh vẫn còn lưu lại sự bạo ngược, cảnh tượng trước mặt khiến Diệp Phàm đỏ mắt, muốn “đại khai sát giới” ngay bây giờ. 

             Lúc Diệp Phàm mở cửa đi vào Hàn Tuyết đã ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đột nhiên rực lửa của Diệp Phàm khiến cô sợ hết hồn, da mặt không tự chủ được mà ửng hồng, trở lên nóng như thiêu đốt. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!