Sáng sớm tinh mơ, tinh thần Diệp Phàm sảng khoái phấn khởi, giống như một con gà trống, đi đường cũng vểnh đuôi lên!
Từ sớm anh đã tự mình làm bữa sáng, trên bàn ăn trừ Hàn Tại Dần đi đâu chưa về thì mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Hàn Tuyết ngượng ngùng ngồi một bên, gương mặt xinh đẹp ửng hồng mang ý vị chỉ thuộc về phụ nữ, nhan sắc vô cùng tuyệt đẹp, khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Long Linh ngồi bên này thì trưng cặp mắt gấu trúc, sắc hồng trên mặt không kém cạnh Hàn Tuyết, lâu lâu lại dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Đêm qua, cô ta ở phòng khách nghe thấy tiếng động trên nhà, có bịt hai tai như nào cũng vẫn nghe thấy rõ.
“Chị Long Linh, chị Tiểu Tuyết, mặt của hai chị sao lại đỏ thế…”, Hy Hy cầm một cái quẩy lên, tò mò hỏi.
“Trời nóng quá…”
Hai người như nói cùng một lúc, rồi cùng nhìn nhau, da mặt càng đỏ hồng.
Hàn Tuyết véo mạnh mấy cái vào đùi của Diệp Phàm, cô quên mất tối qua Long Linh vẫn còn ở phòng khách, quan trọng hơn nữa là Diệp Phàm đáng ghét không đóng chặt cửa, tiếng động nửa đêm đều vọng hết ra ngoài, xấu hổ chết mất!
Đã vào thu, tiết trời không còn nóng nữa, Hy Hy rất khó hiểu, muốn hỏi thêm thì Diệp Phàm đã vội vàng gắp một miếng trứng ốp cho vào bát cô bé.
Cười nói: “Ăn trứng ốp la đi, mấy ngày nữa chị Tiểu Tuyết sẽ sinh cho em một em trai để chơi ha!”
“Thật sao?”, Hy Hy vui mừng ra mặt, ở biệt thự này chỉ có mình cô bé là trẻ con, vốn còn có Hàn Tử Di chơi cùng nhưng bây giờ Hàn Tử Di đi học rồi, Âu Dương Ngọc Quân lại cùng Diệp Phàm đi khắp nơi, vì an toàn nên cô bé không được tự ra ngoài, chỉ có thể ở trong này chơi.
Hy Hy nhìn Hàn Tuyết đầy chờ mong: “Chị Tiểu Tuyết, khi nào chị mới sinh ạ? Có thể nhanh hơn không, một mình em buồn chán lắm”.
Hàn Tuyết vừa bực mình vừa xấu hổ, cấu mạnh vào eo của Diệp Phàm khiến anh không thể mở miệng nói nhảm nữa.
Sinh em bé có thể mấy ngày là sinh được sao? Hơn nữa cô còn chưa muốn có con.
Bữa sáng chỉ có tiếng cười hi hi của Diệp Phàm, Long Linh thầm chửi thề trong lòng, đến khi mọi người ăn xong Hàn Tại Dần mới trở về.
“Tiểu Tuyết, hay là hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh thấy chân em nhũn ra rồi!”, trong phòng, Hàn Tuyết vừa cầm túi xách lên định đi thì Diệp Phàm ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nói nhỏ.
“Bỏ em ra”, Hàn Tuyết hờn dỗi, nắm lấy bàn tay đang làm loạn ở eo của mình.
Đỏ mặt nói: “Chân em mềm nhũn hay là anh không có lương tâm, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”
“Hi hi, vậy đêm nay anh sẽ dịu dàng hơn”.
“Đêm nay?”
Hàn Tuyết thiếu điều hét lên, chỗ đó của cô bây giờ vẫn còn đau rát, Diệp Phàm kìm nén hơn hai mươi năm, vừa giải phóng là khiến người khác khiếp sợ.
Hàn Tuyết lại thêm xấu hổ, bực mình đẩy Diệp Phàm ra: “Anh đừng có hòng, đêm nay anh ngủ sô pha đi!”
Nói rồi, cô xách túi bước ra ngoài, Vu Hân Huệ vẫn đang đợi cô, ngày kia công ty đi vào làm việc, cô bận gần chết, mà Diệp Phàm thì hoàn toàn không thèm để ý.
Hàn Tuyết xuống nhà dưới, Long Linh lập tức đi theo, tuy hơi ngượng ngập nhưng cô ta vẫn cần bảo vệ Hàn Tuyết an toàn, có như thế nào cũng phải đi.
Diệp Phàm đi xuống, Hàn Tại Dần kéo anh lại nói: “Diệp Phàm, bố chuẩn bị đi tìm mẹ con, không liên lạc được với bà ấy, bố không yên lòng!”
Vì để liên lạc với Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần đã hỏi hết người nhà họ Lưu, thậm chí còn hỏi tất cả bạn bè của Lưu Tú Cầm mà ông ta quen biết.
Nhưng vẫn không có tin tức của Lưu Tú Cầm, bà ta giống như đã bốc hơi vậy.
Diệp Phàm không có ý kiến gì, nhưng thấy Hàn Tại Dần đầy vẻ lo lắng, anh vẫn lên tiếng: “Bố có đến thủ đô cũng không tìm được bà ta đâu, thủ đô lớn như vậy, tìm kiểu gì?”
Hàn Tại Dần gãi tai, xấu hổ nói: “Con là con nhà họ Diệp ở thủ đô, tuy đã bị đuổi đi nhưng bố biết con vẫn còn chỗ đứng ở nhà họ Diệp, con có thể dùng năng lực của nhà họ Diệp tìm mẹ con…”
Trong lòng Diệp Phàm cười giễu, anh đồng ý với Hàn Tại Dần cho Lưu Tú Cầm một cơ hội làm lại, cũng đồng ý không nói chuyện Lưu Tú Cầm âm mưu giết chết anh cho Hàn Tuyết đã là trọn tình trọn nghĩa lắm rồi.
Bây giờ lại muốn dùng sức lực của nhà họ Diệp tìm bà ta, xem anh là thẳng đần dùng ơn trả oán à?
Hơn nữa, cái nhà họ Diệp đó anh không muốn dính líu gì nhiều!
“Bố, con không có quyền gì ở nhà họ Diệp, bọn họ không liên quan gì đến con, chuyện này con không thể giúp được!”
“Có điều, bố cũng không cần lo lắng, có khi bây giờ bà ta đang vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa ngắm phong cảnh đẹp ấy chứ!”
Diệp Phàm từ chối thẳng thừng khiến Hàn Tại Dần kinh ngạc, ông ta nghĩ Diệp Phàm chắc sẽ đồng ý, dù sao thì Lưu Tú Cầm cũng là mẹ vợ của anh.
Hàn Tại Dần thở dài, đi sang một bên, Diệp Phàm không đồng ý với ông ta, ông ta còn có thể làm gì?
Diệp Phàm liếc ông ta một cái, trong lòng bình lặng như nước, rảo bước đi ra cửa lớn.
Khách sạn Grand Kempinski ở thủ đô, một bên núi non, một bên biển cả, phong cảnh lộng lẫy tráng lệ.
Lưu Tú Cầm vừa ăn điểm tâm, vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Giá ở đây rất đắt, một tối cũng phải khoảng bốn ngàn, theo như lẽ thường thì giá này bà ta không trả nổi, cũng không nỡ trả.
Nhưng bây giờ thân phận của bà ta đang là mẹ vợ tương lai của Lâm Thanh Đế, vậy chính là thân thích của nhà họ Lâm ở thủ đô.
Dựa vào cái danh này mà trong hai ngày ngắn ngủi bà ta đã lừa được tám triệu để tiêu dùng, một đêm bốn ngàn chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ cũng là lúc nghe ngóng tin tức của Diệp Phàm, nếu có cơ hội, bà ta chuẩn bị lừa Hàn Tuyết đến đây, nếu không trì hoãn lâu thì sẽ xảy ra chuyện khác.
Lưu Tú Cầm mở điện thoại mình vẫn dùng khi ở thành phố Cảng, điện thoại vừa bật lên, thông báo cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn vang lên không ngừng, 99% đều là của Hàn Tại Dần.
“Hừ, xem như ông còn có lương tâm nhớ đến tôi”, Lưu Tú Cầm mở xem từng tin nhắn, khóa miệng cong lên nụ cười đắc ý.
Trong khu biệt thự số một, Hàn Tại Dần cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Lưu Tú Cầm.
Đúng lúc này điện thoại ông vang lên, nhìn lại thì không ngờ là Lưu Tú Cầm, ông vội ấn nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!