Công Nghệ Tuyết Phàm, Hàn Tuyết không cam tâm việc công ty vệ sĩ lần trước bùng không nhận làm, cho nên tìm hết một lượt các công ty vệ sĩ có chút tiếng tăm ở thành phố Cảng.
Nhưng vừa nghe thấy cái tên Công Nghệ Tuyết Phàm đều lần lượt tắt máy luôn, không có chút thiện chí bàn bạc thương thảo.
“Tiểu Tuyết, làm thế nào bây giờ?”, Vu Hân Tuệ ảo não nói.
“Gọi cho Diệp Phàm, tên đó không phải người tốt, nhất định sẽ có cách!”, Long Linh đang đứng một bên đột nhiên lên tiếng.
Hàn Tuyết bật cười một tiếng, hai ngày nay, cô cũng đã quen với Long Linh hơn, biết cô ta rất có thành kiến với Diệp Phàm.
Hàn Tuyết cười nói: “Ừ, định để anh ấy nghỉ ngơi thêm, nhưng xem ra vẫn phải nhờ tới anh ấy rồi”.
“Ối giồi ạ...”
Long Linh lập tức bĩu môi: “Tôi nói này giám đốc Hàn, anh ta chỉ là tên thủ quỹ vung tay quá chán, cô lại còn để anh ta nghỉ ngơi thêm, thật đúng là chiều chồng quá rồi đấy!”
Hàn Tuyết đỏ mặt, cũng không nói lại, bởi cô đương nhiên sẽ sót cho người đàn ông của mình.
“Bộp bộp bộp!”
Đúng lúc này, tiếng đập bàn ầm ầm ở bên ngoài vọng vào.
“Tôi ra ngoài xem, không biết có phải là có đồ gì chuyển vào không”, Vu Hân Tuệ vừa nói liền quay người đi ra.
Hàn Tuyết gật đầu, tiếp tục gọi điện cho Diệp Phàm.
Khi Vu Hân Tuệ đi ra, không nhìn thấy ai khiêng đồ tới, mà chỉ thấy mười mấy thanh niên đang đứng trong phòng triển lãm.
Trời bây giờ đang vào thu, nhưng bọn họ không sợ lạnh mà người nào người nấy chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ đen, để lộ ra hình xăm chằng chịt đầy cánh tay, trông vô cùng dữ tợn.
Mười mấy người bọn họ mắt sáng rực lên khi nhìn thấy Vu Hân Tuệ đi ra, dung mạo xinh đẹp tinh tế, vóc dáng đầy đặn nở nang, cùng đôi chân dài miên man.
Người đàn ông đứng đầu mặc âu phục, có chút khác biệt. Hắn ta vuốt lại tóc, vội vàng đi tới trước mặt Vu Hân Tuệ cười nói: “Xin chào, tôi tên là Châu Bân, rất hân hạnh được làm quen với cô, xin hỏi quý danh của cô đây?”
Vu Hân Tuệ cau mày, cảm thấy những người này không có thiện chí gì, song cô ta vẫn giữ phép, đưa tay phải ra: “Tôi họ Vu, không biết các anh tới đây có việc gì?”
“Đương nhiên là có việc rồi, có mối làm ăn muốn hợp tác với quý công ty...”, Châu Bân vừa nói vừa nắm lấy bàn tay ngọc ngà thon dài của Vu Hân Tuệ.
Bàn tay mềm mại, ngón tay thuôn dài, Châu Bân cứ thế mà nắm trọn lấy bàn tay của cô ta.
Vu Hân Tuệ cau mày, rụt tay lại, không vui nói: “Anh Châu, xin giữ tự trọng!”
“Ha ha, cô Vu dung mạo như tiên, cho nên nhất thời không kìm chế được...”
Bộ dạng của Châu Bân trông vô cùng phóng đãng, khiến cho Vu Hân Tuệ có chút tức giận, nhưng nghĩ ngày mai khai trương, nên giờ ai tới cũng là khách.
Đành đè cơn giận xuống, hỏi: “Anh Châu tới bàn chuyện làm ăn gì vậy?”
Chân Bân cười lớn: “Sẽ là một chuyện làm ăn cực lớn đối với công ty của cô, sếp của cô ở đâu?”
“Trao đổi với tôi là được rồi, tôi là phó giám đốc của công ty!”
Công ty mới, Hàn Tuyết cũng đã thăng chức cho Vu Hân Tuệ, lên thẳng chức phó giám đốc, chỉ dưới quyền của Hàn Tuyết.
“Được thế thì tốt quá!”
Châu Bân cười nói: “Các cô mở công ty là để kiếm tiền, còn tôi chính là người sẽ giúp các cô an tâm kiếm tiền, không biết cô Vu đây có hiểu không nhỉ?”
Châu Bân cười híp mắt nói, ánh mắt hấp háy nhìn Vu Hân Tuệ, một người phụ nữ thành thị có địa vị như vậy, khiến trái tim hắn ta rực lửa.
Vu Hân Tuệ cau mày, vì lý do gia đình, bố cô ta là Vu Quốc Lương thường qua lại với đám du côn, nên cô ta lập tức hiểu ý của đối phương.
Hoá ra là muốn thu phí bảo kê!
“Thật ngại quá, tôi không hiểu ý của anh, việc anh muốn hợp tác theo tôi thấy là không cần thiết đối với công ty chúng tôi, mời các anh đi ra cho!”
Vu Hân Tuệ đưa tay ra ý mời đi thẳng ra ngoài, chuyện này cho dù có báo lại với Hàn Tuyết, cũng sẽ không đưa cho bọn chúng một đồng nào.
Châu Bân ngẩn người, ra vẻ pha trò, nói: “Xem ra cô Vu đây lại giả vờ không hiểu rồi, tôi nói để cô rõ, muốn làm ăn ở con phố này, thì cho dù cô có là ai đi nữa, thì cũng phải nộp phí bảo kê cho Tam Tinh Xã chúng tôi, đã rõ chưa?”
“Hơn nữa, cô Vu cũng không phải là chủ công ty, chẳng qua cũng chỉ là cái chức phó giám đốc mà thôi, thẳng thừng từ chối như thế không sợ bị đuổi việc hay sao?”
Châu Bân nhấn mạnh chữ “phó” trong lúc nói.
Nhưng Vu Hân Tuệ cũng chỉ ừ hử một tiếng: “Chuyện đó cũng chẳng liên quan tới các anh, tôi có quyền mời các anh ra ngoài, mời đi cho!”
Lời này của Vu Hân Tuệ đã khiến nụ cười của Châu Bân tắt ngấm, bởi nó chứng tỏ Vu Hân Tuệ có quan hệ ngầm với người đứng đầu của công ty này, bằng không sẽ không dám nói ra những lời như vậy.
“Ha ha, cô Vu không phải kích động như thế, không muốn nộp cũng không phải là không có cách...”
Nét mặt Chu Bân trở nên gian xảo, không thôi nhìn Vu Hân Tuệ một lượt từ trên xuống dưới, thậm chí còn đưa tay ra nắm lấy bả vai Vu Hân Tuệ, cười đểu nói: “Chỉ cần cô Vu đi cùng tôi một chuyến, thì tôi sẽ miễn phí bảo kê cho các cô một năm, thế nào?”
“Đồ cặn bã!”
Vu Hân Tuệ vô cùng tức giận, đột nhiên giơ tay lên đánh.
“Bốp!”
Một tiếng tát giòn tan vang lên trong phòng triển lãm, Vu Hân Tuệ đang nổi trận lôi đình đã giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt Châu Bân.
Châu Bân lặng người, rồi giận dữ hét lên: “Mẹ kiếp, con điếm này lại dám tát ông, tao quất chết bây giờ!”
“Bốp!”
Châu Bân tát lại Vu Hân Tuệ một cái, một cô gái yếu đuối như Vu Hân Tuệ làm sao có thể chống đỡ lại được, cả người cô ta ngã nhào vào cái bàn bên cạnh, lọ hoa bày trên mặt bàn bị cô đánh đổ xuống.
“Toang!”
Tiếng bình hoa đập xuống mặt sàn vang lên, khiến Hàn Tuyết và Long Linh đang ở bên trong phải vội chạy ra ngoài.
“Con điếm, dám đánh tao, ông đây sẽ giết chết mày”.
Châu Bân tức giận rống lên: “Mấy thằng chúng mày tới bắt nó cho tao, ông đây chơi sướng rồi sẽ tới lượt chúng mày!”
Hắn vừa dứt lời, hai tên thanh niên lập tức đi tới tóm gọn Vu Hân Tuệ, đúng lúc này một tiếng động lớn từ bên cạnh truyền tới.
Hàn Tuyết tức giận ra mặt, sải bước đi tới, Long Linh cũng đi ngay theo sau.
Lại có thêm hai người đẹp đi tới, Châu Bân ra hiệu hai thanh niên kia liền dừng bước.
“Hân Tuệ, cậu sao rồi?”, Hàn Tuyết đi tới, vội vàng đỡ Vu Hân Tuệ đứng dậy, nhìn thấy dấu tay vẫn còn lằn đỏ trên giương mặt của cô ta, khiến Hàn Tuyết lập tức nổi giận.
“Mình không sao, mấy người này muốn thu phí bảo kê...”, Vu Hân Tuệ kể lại sự tình, Hàn Tuyết lại càng phẫn nộ.
Chỉ thẳng mặt Châu Bân hét lên: “Đồ cặn bã, chúng mày mau cút hết đi!”
“Ha ha, dám bảo bọn tao cút, có tin tao cho đập hết chỗ đồ trong này không!”
Châu Bân vừa dứt lời, mười mấy người phía sau liền rút gậy gộc từ trong túi ra, tên nào tên nấy trông vô cùng hung hãn.