Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Long Linh cực kỳ coi thường dạng côn đồ nhãi nhép như Châu Bân, đối với cô ta mà nói hạ gục bọn chúng dễ như trở bàn tay.  

             Trong nhà chị Hạ, Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Lý Thế Hằng sau khi nhận được tin nhắn của Hàn Tuyết. 

             Ngày mai khai trương lại có người tới quấy rối, anh cũng sớm lường trước sẽ xảy ra chuyện này, chỉ là anh kinh thường thủ đoạn thấp hèn như vậy. 

             Tuy không biết là ai, nhưng dù là võ đường, là Diệp Tử Long hay là ai đi nữa thì anh cũng coi khinh hết. 

             Không có vệ sĩ, thì đám anh em dưới trướng của Lý Thế Hằng cũng đủ rồi. 

             Trong gian phòng, Hạ Sương Nhi đã ngâm trong nước nóng mười mấy phút, làn da trắng ngần của cô ta lúc này đã ửng hồng lên. 

             Theo lời dặn của Diệp Phàm, cô ta từ trong thùng nước bước ra không mặc gì, thân hình hoàn hảo lộ rõ giữa không trung. 

             Chỉ là, lúc này không có ai chiêm ngưỡng, gương mặt của Hạ Sương Nhi đỏ ửng lên, trèo lên giường, cầm lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng choàng ra sau lưng, cái khăn này là vật che chắn duy nhất trên người cô ta. 

             “Anh Diệp, anh vào đi”, một giọng thỏ thẻ tới mức run lên vang lên từ trong gian phòng, Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, mỉm cười trấn an chị Hạ, mở cửa bước vào. 

             Chị Hạ ngồi bên ngoài canh chừng, đề phòng có người tới làm phiền, dù gì bây giờ cũng là ban ngày, còn Hạ Sương Nhi đang khoả thân ở trong kia. 

             Thế nhưng đây là để điều trị bệnh, chị Hạ cũng không nghĩ gì nhiều, vì chị ta tin tưởng nhân phẩm của Diệp Phàm. 

             Thực ra, nếu như không phải Diệp Phàm đã kết hôn, chị ta còn muốn gả Hạ Sương Nhi cho Diệp Phàm, người con rể tốt như vậy có thắp đèn đi tìm cũng không thấy. 

             “Sương Nhi, em cứ thả lỏng đi!” 

             Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, vừa sát khuẩn cây kim bạc, vừa nói. 

             Cảnh tượng trước mắt, khiến não anh như ngừng hoạt động, nhịp tim đập nhanh hơn. 

             Diệp Phàm cũng là một người đàn ông bình thường, cho dù anh có võ công cao cường tới đâu, cũng không thể nào không chế được phản ứng bản năng. 

             Khuôn mặt của Hạ Sương Nhi đỏ ửng lên, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt như rực lửa của Diệp Phàm, làn da của cô cũng ửng hồng lên theo. 

             “Sương Nhi, có thể sẽ đau một chút, em ráng chịu!” 

             Diệp Phàm vừa nói xong, trong lòng thầm tự chửi, ép bản thân phải tập trung tinh thần. 

             Hạ Sương Nhi khẽ kêu một tiếng, Diệp Phàm bắt đầu tập trung châm cứu. 

             Từng cây kim đâm vào từng huyệt vị khác nhau trên người Hạ Sương Nhi, hình một bông hoa vô cùng lớn dần dần hiện ra. 

             Hoa bỉ ngạn đỏ như máu, vừa quỷ dị vừa kiều diễm. 

             Cùng với các đường kim đâm xuống, cơ thể của Hạ Sương Nhi khẽ run lên, dường như có một thứ gì đó bị lôi tuột ra từ trong cơ thể cô ta, từ trong mũi thường phát ra những tiếng thở khó nhọc thống khổ. 

             Điều này chẳng khác nào bài kiểm tra cực lớn đối với Diệp Phàm, toàn thân anh lúc này ướt đẫm mồ hôi. 

             Trong lúc anh đang châm cứu, tiệm tạp hoá bán báo và đồ ăn vặt ở cách đó không xa hôm nay lại đóng cửa, một tiếng gầm thảm khốc vang lên từ một căn phòng tối bên trong. 

             Một bà cụ mặc áo choàng đỏ được thêu đầy hoa bỉ ngạn, chân đi đôi giày đỏ thêu hoa, phía trước mặt bà ta lúc này còn bày một bức tranh thêu hoa bỉ ngạn màu huyết dụ. 

             Có hai cây nến đỏ được đặt ở hai đầu bức tranh, ánh nến leo lắt như có thể tự tắt bất cứ lúc nào, nhưng lạ là cây nến này cháy rất nhanh mà trong này lại không có chút gió nào. 

             “Lại xuất hiện rồi, là ai, rốt cuộc là ai...” 

             Mặt bà lão nhăn nhó, nhãn cầu như lồi ra, nếu như Hạ Sương Nhi ở đây, nhất định sẽ phải thốt lên Hoa Bà Bà. 

             Bông hoa bỉ ngạn trong bức tranh thêu trước mặt Hoa Bà Bà, lúc này đang dần tàn lụi, những sợi tơ máu cũng nhạt dần một cách kỳ lạ, thậm chí bà ta còn dùng máu của mình bôi lên để làm bùa chú, nhưng cũng chỉ có thể ngăn chặn trong chốc lát.  

             Trong nhà chị Hạ, Diệp Phàm mồ hôi đẫm trán, lúc này anh đang tập trung cao độ. 

             Trong quá trình châm cứu, anh luôn có một ảo giác, dường như không chỉ đang cứu người, mà giống như đang phải chiến đấu cùng với một người nào đó. 

             Loại cảm giác này rất kỳ lạ, thế nhưng hình bông hoa bỉ ngạn trên lưng của Hạ Sương Nhi dường như đang không ngừng biến đổi, màu sắc lúc đậm lúc nhạt. 

             Diệp Phàm cầm một chai thuỷ tinh qua, bên trong có chứa một thứ dạng chất lỏng màu xanh chính là linh nhũ thạch dược nguyên chất, tỏa ra một mùi thơm đặc biệt. 

             Anh nhỏ từng giọt linh nhũ thạch dược lên những chỗ không có kim châm cứu trên người Hạ Sương Nhi. 

             “Sương Nhi, tiếp theo, anh sẽ đưa thạch dược này vào trong cơ thể em, em ráng chịu một chút nhé 

             Hạ Sương Nhi xấu hổ không nói gì, Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, dùng tay ấn lên, làn da của cô mềm mại, mịn màng như tơ. 

             Sự thoải mái tới cực độ, suýt chút khiến Diệp Phàm phải kêu lên, não anh vội vàng hiện ra hình ảnh của Hàn Tuyết, trấn áp suy nghĩ động dục ngu xuẩn của mình. 

             Hạ Sương Nhi lớn tới tầm này, trừ lúc còn nhỏ được chị Hạ tắm cho thì chưa từng có ai nhìn thấy thân thể của cô ta, còn hôm nay Diệp Phàm không những đã nhìn mà lại còn chạm vào. 

             Điều này khiến cơ thể cô ta không ngừng run lên, song điều này có hiệu quả rõ rệt, hình bông hoa bỉ ngạn trên lưng nhanh chóng mờ đi. 

             Cơn đau ập đến khiến Hạ Sương Nhi nhanh chóng quên đi sự xấu hổ kia. 

             Chị Hạ ở bên ngoài đang không ngừng đi đi lại lại, lòng đau như cắt, nhưng chị ta cũng biết chuyện này chỉ có mình Hạ Sương Nhi mới có thể tự vượt qua được. 

             “Phù!” 

             Hoa Bà Bà trong căn phòng nhỏ đột nhiên phun ra một ngụm máu, bắn tung toé trên bức tranh thêu hoa bỉ ngạn, nhất thời hơi thở của bà ta trở nên yếu đi hẳn, chỉ có điều sự oán giận cay nghiệt lại tăng vọt lên. 

             “Yêu Nhi, Yêu Nhi của mẹ, mẹ nhất định sẽ gặp lại con...”, Hoa Bà Bà thều thào thống khổ, vẻ oán hận hiện ra như ác quỷ trỗi dậy. 

             Hoa Bà Bà không nhìn vào bức tranh hoa bỉ ngạn nữa, đi qua một bên, lần lượt mở tung từng cái hũ lớn nhỏ ra. 

             Cùng với giọng quỷ dị của bà ta, một con rắn nhỏ màu đỏ, một con rết màu đỏ, thậm chí cả một bọ cạp màu đỏ...lần lượt bò ra khỏi những cái hũ rồi chui vào tay áo của bà ta. 

             Bà ta đích thân mở nắm từng chiếc hũ ra, dốc vào miệng mình, chỉ thấy bên trong chảy ra một dạng chất lỏng màu đỏ tươi giống như máu, nó còn kèm theo cả mùi tanh nồng. 

             “Phù!” 

             Cùng lúc này, hai cây nến trên hai đầu bức tranh đột nhiên tắt ngấm, Hoa Bà Bà hằn học liếc một cái rồi quay người đi ra ngoài. 

             Trong nhà chị Hạ, Diệp Phàm gần như kiệt sức ngồi sụp xuống đất, việc tiêu hao tinh thần và thể lực là một chuyện, quan trọng hơn là luôn phải duy trì tập trung cao độ, không được suy nghĩ lung tung. 

             “Được rồi, Sương Nhi, coi như đã loại bỏ được hết chung độc hoa bỉ ngạn trong người em rồi, tăng cường bổ sung dinh dưỡng là sẽ khôi phục lại ngay thôi!”, rút tất cả các cây kim châm cứu ra, Diệp Phàm cười nói. Chỉ là trong lúc rút cây kim tại vị trí huyệt vị ở thắt lưng, thần xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Phàm lại vỗ mạnh vào vai Hạ Sương Nhi một cái. 

             Khiến Hạ Sương Nhi run lên kịch liệt, ôm chặt lấy mặt không dám nói. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!