Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Chỗ ở hiện tại thì chắc chắn là không thể ở được nữa rồi, Hoa Bà Bà có thể trở về bất cứ lúc nào, mục tiêu đầu tiên của bà ta là Hạ Sương Nhi chứ không phải Diệp Phàm. 

             Ở đây anh không thể ra tay thoải mái được, phải nghĩ tới sự an toàn của mẹ con Hạ Sương Nhi, còn lời cảnh cáo của Hoa Bà Bà thì anh không mấy lo lắng. 

             Đã trúng đạn rồi, tuy rằng không chí mạng, nhưng để khôi phục lại như lúc đầu thì không hề đơn giản, anh có đủ thời gian để điều tra tung tích của Hoa Bà Bà. 

             Diệp Phàm đưa mẹ con Hạ Sương Nhi vào biệt thự số một rồi lập tức lái xe tới Công Nghệ Tuyết Phàm. 

             Vào trong Công Nghệ Tuyết Phàm, Diệp Phàm nhìn thấy một đống người đang quỳ dưới đất, tên nào tên nấy đều bầm dập mặt mũi, trông vô cùng thê thảm. 

             “Cậu Diệp…” 

             Lý Thế Hằng đã dẫn người tới rồi, chỉ có điều lúc ông ta tới thì cuộc chiến đã kết thúc. 

             “Nhiệm vụ bảo vệ ngày mai phải nhờ anh Lý rồi”, Diệp Phàm trò chuyện và câu rồi vào bên trong. Trong tay Long Linh cầm một cành liễu, thỉnh thoảng lại vụt vào mặt một tên, tạo ra một vết máu, cùng với một tiếng hét thảm thiết. 

             “Nói, rốt cuộc kẻ nào đã cử chúng mày tới?” 

             “Chị hai, bà cô, không có ai cử thật mà, tự bọn tôi chạy tới thu phí bảo kê, cô thả bọn tôi ra đi…”, Châu Bân - kẻ cầm đầu lũ côn đồ không ngừng cầu xin Long Linh. Trong số những người ở đây, vết máu trên mặt hắn ta là nhiều nhất. 

             Long Linh trợn trừng mắt, giơ cành liễu lên định quất một lần nữa, nhưng Diệp Phàm đã ngăn cản cô ta: “Để tôi xử lý!” 

             “Hừ, biết trở về rồi hả, ông chủ vô trách nhiệm?” 

             Long Linh trào phúng, cô ta khịt khịt mũi, khinh bỉ nói: “Sao trên người anh lại có mùi phụ nữ? Đúng là gã đàn ông tồi!” 

             Khuôn mặt của Diệp Phàm đen kịt lại, anh hằm hè nói: “Nói luyên thuyên ít thôi, vừa rồi tôi đi chữa bệnh cho người ta, trong sạch lắm đấy nhé!” 

             “Ồ, chữa bệnh? Chui vào chăn chữa bệnh phụ khoa à?” 

             “Tổng giám đốc Hàn thật đáng thương, bận mải như con quay, còn ông chồng vô lương tâm thì lại vui vẻ vờn hoa bắt bướm bên ngoài…” 

             Diệp Phàm rất bực mình trước câu nói xỉa xói của Long Linh, sao người phụ nữ chết tiệt này thích chống đối anh như thế cơ chứ? 

             Lúc gặp nhau chỉ đánh cô ta một chút thôi mà? 

             Nhưng lúc ấy cô ta cầm dao chém anh trước, anh chỉ đòi ít lãi mà thôi. 

             “Được rồi, đừng đấu khẩu với Long Linh nữa, may mà vừa rồi có cô ấy đấy!” 

             Diệp Phàm đang định phản bác thì Hàn Tuyết lại tươi cười bước tới, cô không hoài nghi Diệp Phàm, bởi vì cô biết anh đi chữa bệnh cho Hạ Sương Nhi. 

             Mặc dù hơi… nhưng chữa bệnh thì không tránh được, cô có thể thông cảm, chỉ hời cho Diệp Phàm thôi. 

             “Hừ!” 

             Long Linh kiêu ngạo hừ một tiếng. Mặc dù Diệp Phàm có cấp bậc cao hơn cô ta, phải nghe theo sự chỉ đạo của anh, nhưng đó chỉ là lúc làm nhiệm vụ thôi. 

             Diệp Phàm lườm Long Linh một cái rồi quay đầu nhìn Châu Bân, thản nhiên nói: “Mày là thủ lĩnh của bọn chúng?” 

             “Vâng vâng… Anh rộng lượng thả tôi như thả chó đi mà, tôi đảm bảo sau này sẽ không tới nữa…”, Châu Bân vâng dạ cúi đầu, hắn ta cảm nhận được áp lực từ người Diệp Phàm. 

             “Cho mày một cơ hội cuối cùng, khai ra kẻ đã sai mày tới!” 

             Vẻ mặt của Châu Bân không hề thay đổi, đang định ngụy biện thì Diệp Phàm đã lấy ra một tấm da trâu, rút một cây kim bạc trong đó ra. 

             “Ngày mai khai trương, tao không muốn thấy máu, nhưng phải để mày nhớ đời mới được…” 

             Vừa nói, Diệp Phàm vừa nhanh tay đâm vào huyệt Phong Trì sau gáy Châu Bân. Huyệt Phong Trì có thể chữa đau đầu, nhưng chuyện gì cũng phải xét đến âm dương, chữa được đau đầu, cũng có thể khiến người ta nhức đầu. 

             Đâm kim vào chưa tới ba giây, sắc mặt của Châu Bân đã bắt đầu thay đổi, trong đầu như có một con ngựa đang phi nước đại, muốn xông ra khỏi lồng giam. 

             “A…” 

             Châu Bân la hét thảm thiết, muốn giơ tay lên rút cây kim sau gáy ra, nhưng Diệp Phàm lại đá hai cái vào vai hắn ta. 

             “Rắc rắc…”, hai âm thanh vang lên, phần vai bị trật khớp rũ sang hai bên. 

             Tuy không thấy máu, nhưng lại khiến Châu Bân đau đến mức không muốn sống. Đám đàn em quỳ bên cạnh run như cầy sấy, vẻ mặt kinh hoàng. 

             “Tôi nói, tôi nói…” 

             Chỉ chịu đựng chưa tới nửa phút là Chân Bân đã trợn trừng mắt và hét lên: “Là võ đường, cậu chủ Đường Kỳ Tài của võ đường đã sai tôi làm, xin anh hãy tha cho tôi…” 

             Đường Kỳ Tài? 

             Diệp Phàm nhíu mày lại, anh biết ngay mà, nếu không có ai sai sử thì đám côn đồ này không thể chạy tới đây gây rối được. Đây là khu vực sầm uất trong nội thành, trật tự an ninh rất quan trọng, có thể nghênh ngang tới đây thì rất có thể đã lo lót tốt từ trên xuống dưới rồi. 

             Đương nhiên, mục đích chủ yếu e là để khiêu khích Diệp Phàm. 

             “Đúng là loại phế vật, vốn tưởng là mày có thể kiên trì được một phút!”, Diệp Phàm khinh bỉ, anh rút kim ra, cơn đau kịch liệt nhanh chóng biến mất. 

             Tuy bị trào phúng, nhưng Châu Bân không dám tỏ vẻ bất mãn gì cả, trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi. 

             “Về nói với Đường Kỳ Tài, mấy trò vặt vãnh này là cái đếch gì, đã chơi thì phải chơi lớn!” 

             “Bịch…” 

             Dứt lời, Diệp Phàm đá bay Châu Bân đi: “Cút đi!” 

             Lũ Châu Bân kéo nhau rời khỏi đó, nỗi sầu lo trên mặt Hàn Tuyết vẫn không giảm bớt: “Ngày mai là khai trương rồi, nếu bọn chúng lại tới gây rối nữa thì sao?” 

             Diệp Phàm cười một tiếng: “Sợ gì chứ? Càng loạn càng tốt, càng loạn thì tiếng tăm của chúng ta càng vang xa!” 

             “Ngày mai gọi nhiều phóng viên tới vào, bọn chúng mà gây rối thì chính là tin tức. Đường đường là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng mà lại tới quấy rối một công ty nhỏ mới mở, đó sẽ là tin tức, khơi mào lòng hiếu kỳ của mọi người, còn có hiệu quả hơn bỏ tiền quảng cáo!” 

             Đôi mắt của Hàn Tuyết sáng lên, cô cười nói: “Có lý, được bá chủ thế giới ngầm quảng cáo cho, chắc chỉ có công ty chúng ta là như thế thôi!” 

             Lý Thế Hằng đứng ở bên cạnh, trái tim cứ đập thình thịch, nhưng đồng thời cũng càng bội phục Diệp Phàm hơn, nếu là một công ty nào khác thì e rằng đã sợ đến mức chẳng dám khai trương nữa rồi. 

             “Đương nhiên, tới quấy rối thì được, chứ mà đập phá các thứ thì anh sẽ khiến Đường Kỳ Tài hối hận!”, Diệp Phàm thản nhiên nói, anh vô cùng tự tin về điều ấy. 

             Anh biết, trước khi Đỗ Trạch đột phá đến cửu đạo ám kình, cùng lắm Đường Kỳ Tài chỉ có thể gây thêm rắc rối cho anh thôi, còn làm thật thì gã ta không dám. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!