Khóe môi Huyền Đế khẽ giật: thì ra thằng nhóc này đã sớm hoài nghi thân phận của Trẫm, chỉ là đoán sai, coi Trẫm là Phúc Vương.
"Ninh Trần, vì sao ngươi lại cho rằng Trẫm là Phúc Vương?"
Nói thật, ai mà ngờ Hoàng Đế lại rảnh đến thế: hậu cung ba ngàn giai lệ không bầu bạn, ba ngày hai bận lại chạy ra ngoài cung, không sợ người ta xử đẹp sao?
Ninh Trần nịnh nọt nói: "Bởi vì đại thúc ... à không, vì Bệ Hạ tuấn tú, lời nói êm tai, khí độ bất phàm. Chỉ có dòng dõi Hoàng Thất mới có được khí thế ấy, nên thần tưởng Bệ Hạ là Phúc Vương.
Điều quan trọng nhất là Bệ Hạ cần mẫn vì dân, vạn sự bề bộn, ta nghĩ Bệ Hạ chắc không có thời gian xuất cung ... nên mới nhìn nhầm Bệ Hạ thành Phúc Vương."
Sắc mặt Huyền Đế chợt sầm: "Ý ngươi là Trẫm hay ra khỏi cung thì không phải một Hoàng Đế tốt?"
Ninh Trần cuống quýt: "Không, không ... thảo dân tuyệt đối không có ý ấy. Chỉ là cảm thấy Bệ Hạ anh minh thần vũ, biết làm việc nghỉ ngơi điều độ; thỉnh thoảng xuất cung thư giãn, càng dễ xử lý quốc sự cho thỏa đáng."
Khóe môi Huyền Đế nhếch lên: "Miệng lưỡi khéo đấy, mà đầu óc thì óc chó ... dám nhận nhầm Trẫm thành Phúc Vương?"
Mẹ nó ... đồ óc chó là ông đấy chứ! Ông mà không điều tra, cũng chẳng biết ta tên Ninh Trần. Kẻ tám lạng người nửa cân, ai cười ai? Ninh Trần thầm nhủ trong lòng.
Huyền Đế hừ lạnh: "Chỉ biết nhìn áo mũ mà chẳng biết nhìn người ... câu đó Trẫm tặng ngươi!"
Ninh Trần: " ......
Mẹ nó ... lấy chính lời ta mắng lại ta, chơi khó thế cơ à?
"Đại thúc ... à không, Bệ Hạ dạy chí phải. Thảo dân có mắt không tròng, không biết long nhan, xin Bệ Hạ tha tội."
Mắt Huyền Đế lấp lánh ý cười, trong lòng thì rất hài lòng với thái độ của Ninh Trần.
Ai bảo Ninh Trần không sợ quyền lực? Thấy Trẫm chẳng phải cũng như chuột gặp mèo?
"Ninh Trần, Trẫm hỏi ngươi: muốn chết hay muốn sống?"
Không do dự dù chỉ một thoáng, Ninh Trần nói ngay: "Thảo dân muốn sống."
Chần chừ một giây cũng là không biết trân trọng cơ hội sống này.
Thà sống còn hơn chết; đến con kiến hôi còn tham sống ... giữ được mạng, ai lại muốn chết?
Huyền Đế gật đầu: "Trẫm dẫu là Thiên tử, cũng phải tuân Luật pháp Đại Huyền ... Ngươi nếu muốn giữ mạng, phải lập công chuộc tội. Ngươi có bằng lòng không?"
Xạo thật chứ. Con trai ông giữa ban ngày cướp dân nữ, coi Luật pháp Đại Huyền như trò hề; ông làm cha còn giảng luật với ta, lừa trẻ con chắc? Ninh Trần bụng bảo dạ.
Nhưng nghĩ là một chuyện, nói là chuyện khác. Hắn vội đáp: "Thảo dân nguyện lập công chuộc tội ... Bệ Hạ muốn thơ phú gì, thảo dân vắt óc cũng viết ra dâng Bệ Hạ."
Huyền Đế hừ một tiếng: "Ngươi tưởng viết mấy bài thơ là lập công chuộc tội được sao?
Trẫm tuy ưa thơ phú, nhưng tuyệt không vì dăm ba bài mà nhắm mắt trước Luật pháp Đại Huyền."
Ninh Trần ngan ra ... Không cần thơ phú ạ? Vậy nói cả buổi, rốt cuộc Bệ Hạ muốn gì?
"Bệ Hạ thánh minh, thảo dân bội phục sát đất.
Trăm thứ vô dụng, vô dụng nhất là thằng thư sinh; thơ phú ca từ để tiêu khiển thì được, chứ không thể dốc sức phát triển ... trọng văn khinh võ, chẳng phải đường lối khiến quốc gia cường thịnh."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!