Dut loi, mot luồng khí tức của Đan Hồn Cảnh hoan toan dâng lên. Thiên Dạ Quân và Cuồng Si đều ngây ngẩn cả người.
Không được vài tức, toàn thân hai người đều run lên đến mức mắt thường cũng thấy được.
"Ngươi ... ngươi thật là ... Đan ... "
Lúc này Thiên Dạ Quân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. bởi sau khi khí tức này dâng lên đến bây giờ, hai người bọn họ đều không thể nhúc nhích chút nào.
Khí tức này quá mức khủng bố, ép tới khiến bọn hắn căn bản khó có thể thở chứ càng đừng nói nhúc nhích. Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng nâng tay phải lên.
Giọt nước trên đầu ngói trùng hợp rơi lên ngón trỏ.
“Mưʼa rồi.”
Diệp Vô Tâm thoáng ngước đầu lên, ánh mắt vẫn luôn nhắm chặt, khẽ há miệng.
Cuồng Si bên cạnh tựa hồ đã nhận ra cái gì, sự hoảng sợ lan tràn toàn bộ gương mặt hắn ta, thúc giục hắn gào khản cả giọng:
“Chờ đã, ta nguyện ý ... "
“Vạn vật quy về U Minh, Hướng Sinh Chú, thích."
Diệp Vô Tâm bình tĩnh niệm.
Trong nháy mắt, vạn vật phảng phất quy về yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Đồng tử Thiên Dạ Quân co rụt, toàn thân run lẩy bẩy.
Hai mắt hắn tràn đầy kinh hãi, từ từ nhìn xuống phía dưới.
Từ lòng bàn chân bắt đầu, thân thể hắn từ từ hóa đá, tựa như nhìn vào mắt Medusa vậy.
Tốc độ hóa đá ngày càng nhanh, không tới nửa khắc, từ thắt lưng trở xuống đều đã cứng đờ.
"Ta ... ta chưa thể chết được, ta nhận thua được rồi chứ? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi."
Thiên Dạ Quân không cảm giác được nửa thân dưới mới bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.6
Hắn ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, hắn ta còn chưa thể nghiệm đủ tư vị nhìn người khác như sâu như kiến. Hắn ta không muốn chết sớm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!