"Chấn động này ... Có phải?"
Hai mắt Giang Vô Lưu vội nhìn về một phương hướng.
Trong một mật thất u ám, đèn đuốc sáng trưng, Phó động chủ đứng trước một cánh cửa lớn, vẻ mặt mừng như điên.
Hắn ta lớn tiếng nói: "Dạ Vô Song chúc mừng Động chủ đại nhân phá quan mà ra, bước vào Đan Hồn Cảnh!"
Giọng Phó động chủ vang vọng cả gian mật thất.
Có thể thấy được lúc này nội tâm Dạ Vô Song kích động thế nào. Vừa dứt lời không được bao lâu, cánh cửa cổ đóng lại đã lâu chợt mở ra.
Dạ Vô Song kích động đến mức hơi run rấy.
Hắn ta vì một ngày này mà chờ đợi bao nhiêu năm. Một năm? Mười năm? Hai mươi năm?
Hắn ta đã lười tiếp tục suy nghĩ.
Bởi lúc này rốt cuộc hắn ta lại một lần nữa thấy được đại nhân kia.
Vị Tà tu được vinh danh là Tà tu thiên phú cao nhất trong lịch sử Huyết Quật Động, Vạn Âm Tà đại nhân!
Cửa lớn rộng mở, từng sợi hàn khí lạnh băng len lỏi qua khe cửa. Hàn khí thoáng chốc khiến nhiệt độ cả gian mật thất hạ xuống thấp nhất.
Đồng thời, vách tường bốn phía đều hiện ra từng lớp băng sương. Một cái chân phải từ trong môn bước ra. Cuối cùng một bóng người xuất hiện dưới mắt mọi người.
"Qua bao lâu rồi?" Hai tròng mắt Vạn Âm Tà đều là màu đỏ tươi.
Lão ta quay sang hỏi Dạ Vô Song trước mặt, giọng nói tựa như thần chết đoạt mệnh, khiến người lông tơ dựng đứng.
“Hồi barxyvq 3m Động chủ đại nhân, từ lúc ngài bế quan đến nay đã qua hai mươi mốt năm."
"Hai mươi mốt năm à ... Bế quan lại chỉ cảm thấy như hoa trong gương, trăng trong nước."
Vạn Âm Tà nỉ non, sau đó vẻ mặt biến động.
“Thời gian ta không ở đây, Huyết Quật Động thế nào rồi?"6
Dạ Vô Song chợt khựng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!