“Muốn đánh thì đánh, đừng lằng nhà lằng nhằng." Ngục Chân khoát tay áo
nói
"Ha ha ha, vậy theo các hạ đi."
Vừa dứt lời, Từ Vấn Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, đáy mắt lăng liệt:
"Quy Trần Bàn."
Một khối đồ vật rất giống la bàn xuất hiện trong lòng bàn tay Từ Vấn Thanh. Lão rót linh khí vào nó, Quy Trần Bàn lập tức chuyển động.
“Lên!"
Từ Vấn Thanh ném Quy Trần Bàn lên không, tay phải thành kiếm chỉ.
Vù vù!
Từng tiếng gió rít vang lên trong Quy Trần Bàn.
Chỉ thấy sau khi Quy Trần Bàn lên không chợt tản ra trận pháp to lớn vàng óng ánh.
Trận pháp bao phủ lấy Từ Vấn Thanh và Ngục Chân. Trong số người quan chiến cũng có tu sĩ ánh mắt nhanh nhạy, vừa nhìn đã nhận ra bản chất Quy Trần Bàn.6
"Pháp bảo Địa giai hạ phẩm!"
“Mẹ nó chứ! Pháp bảo Địa giai? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy bao giờ."
Trận pháp màu vàng do Quy Trần Bàn tản ra khắc họa lấy một bức Thái Cực Đồ ở chính giữa.
"Chỉ thế thôi à?" Ngục Chân hơi khinh thường.
"Thỉnh các hạ đừng nóng vội."
Từ hỏi mặt xanh cười khẽ, bắt đầu thông thạo niệm pháp quyết:
“Âm sinh dương, dương sinh âm ... Hỗ trợ lẫn nhau, sinh sôi không ngừng."
"Phong Lâm Hỏa Sơn, hàng!"
Trận pháp rung chuyển.
Đầu tiên là mưa lửa rơi xuống, kế đến là mưa đá, thiên thạch, bão lốc. Cảnh tượng trong trận tựa tận thế.
"Nham Thổ Chi Trụ." Ngục Chân giương tay trái.
Mặt đất bên dưới chợt mọc lên từng đụn đất hình chữ nhật.
Trụ đất hành động nhanh chóng, thoáng cái đã tiến tới bao lấy Ngục Chân bảo vệ.
Nhưng ... 0