Soạt soạt.
Hạt giống giống như bị đột biến, bắt đầu điên cuồng tăng trưởng. Từng mầm cây đỏ thẫm như máu bỗng nhiên chui ra từ hạt giống.
Kết bè kết đội, chỉ trong chốc lát những nhánh cây đỏ thẫm này đã bao bọc lấy Thái Thánh Cung, bảo hộ ông ta.
Con Lôi Long khí thế hung hăng đánh vào những nhánh cây đỏ thẫm như máu này, thế mà lại không khiến chúng xảy ra bất cứ thay đổi, biến dạng nào, thậm chí còn ngược lại.
"Kẻ nào!"
Hứa Văn Thành vội vã quay đầu, làm như muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã ra
tay.
Đập vào mắt ông ta là một nữ tử tuyệt sắc.0
Mái tóc đen của nữ tử được tết lại, trời sinh quyến rũ, hai mắt nhu tình như nước. Chân trần, từ trong hư không chậm rãi đi về phía bên này.
"Ngươi cũng là sát thủ của Huyết Sát Các." Vẻ mặt Hứa Văn Thành âm trầm.
Bởi vì ông ta nhìn thấy bên hông Quỳ Nguyệt có treo một khối lệnh bài quen thuộc. Trên đó viết một chữ "Huyền".
Quỳ Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Quỳ Nguyệt."
"Nhất đẳng hàng chữ Huyền?" Trong lòng Hứa Văn Thành bỗng nhiên căng thẳng.
Về phân chia đẳng cấp của Huyết Sát Các, ông ta cũng biết qua một ít. Hứa Văn Thành nhớ rõ nhất đẳng hàng chữ Huyền ... đại biểu cho Đan Hồn Cảnh! Hứa Văn Thành lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cả người phát lạnh.
Không ngo là Huyet Sat Các lại có cường giả Đan Hồn Cảnh trấn thủ.
Nếu như sớm biết Huyết Sát Các cũng có Đan Hồn Cảnh, đánh chết ông ta cũng không dễ dàng khởi xướng trận tập kích này.
Nhưng mà bây giờ, cho dù thế nào thì cũng đã muộn rồi. Thần sắc Hứa Văn Thành âm tình bất định.
Ông ta hít sâu một hơi: "Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh.”
Trong tay Hứa Văn Thành xuất hiện một tấm Hổ Phù màu vàng nhạt. 0
Quỳ Nguyệt liếc một cái đã nhìn thấu đây là một pháp bảo Địa giai trung phẩm có giá trị không nhỏ.
"Hôm nay Chiến Hổ Môn ta sống hay chết, đều nhờ cả vào ngươi."
Hua Văn Thanh liec nhìn Chien Hổ Khung Hạng Lenh trong tay, lập tức trút linh khí của mình vào, đồng thời, miệng nói rất có lực: "Thiên Tuyền Chiến Hổ, nghe bản môn chủ hiệu lệnh, ra!"4