Trong thôn chợt xuất hiện hai con chó săn to hơn thân người gấp mấy lần, không ngừng phi nước đại lao tới.
Một phàm nhân như Vu Chính Hải dù có liều mạng chạy cũng không cách nào thắng được dã thú. Hai con chó săn chẳng mấy chốc đã bọc đầu chặn đường Vu Chính Hải.
"Cổ La Thôn chúng ta lại có thêm một tên nô lệ!"
Hai ngày sau, trong Đại Chính Cung.
Đám người thương thảo nghị sự, Lục Châu chắp tay sau lưng dạo bước.
Hoa Trọng Dương nói:
“Trải qua hai tháng cố gắng, cửu châu về cơ bản đã ổn định, văn võ bá quan đều rất phối hợp. Thần Đô cũng đã diệt sạch gian tế. Trong một tháng qua chỉ phát hiện được một tên. Bốn cổng thành đều có quân lực U Minh Giáo trông coi. Chỉ là ... thuộc hạ không biết cách xử lý triều chính, đa số là nhờ ngũ tiên sinh Chiêu Nguyệt làm. Nếu không có ngũ tiên sinh hỗ trợ thì đã không có kết quả như ngày hôm nay."
Chiêu Nguyệt đương nhiên cũng không có kinh nghiệm xử lý triều chính, rõ ràng sau lưng nàng có người chỉ điểm. Toàn bộ Thần Đô này, người có bản lãnh như vậy chỉ có một mình Thái hậu.
Chiêu Nguyệt vốn là cháu gái của Thái hậu, bà ta ra tay chỉ điểm cho nàng cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng người khác nhìn vào thì đều cho rằng vị cao nhân sau lưng nàng chính là Lục Châu.
Phan Ly Thiên tán dương: "Không ngờ Các chủ lại là người văn võ toàn tài. Võ có thể toạ trấn Thần Đô, giữ cho cửu châu thiên hạ thái bình. Văn có thể nâng bút an thiên hạ. Thật là người có một không hai tự cổ chí kim!"
Tả Ngọc Thư lườm hắn một cái: "Huynh trưởng là người tài đức vẹn toàn ai ai cũng biết, còn cần ngươi nói chắc?"
Lục Châu nâng tay ngắt lời bọn họ. Hiện tại hắn không có lòng dạ nào nghe bọn họ nịnh nọt tâng bốc.
Lục Châu nói với Đoan Mộc Sinh: "Có phi thư của Lương Châu chưa?"
Đoan Mộc Sinh đáp: "Thất sư đệ đã gửi phi thư nói Lương Châu rất yên ổn, hn là trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện xung đột. Ngoài ra ... "
Đoan Moc Sinh hoi do du nhung roi cung noi tiep: "Đai su huynh đa phuc sinh thành công. Nhưng ... nhưng trên đường trở về lại bị người Lâu Lan thiết kế mai phục, dữ nhiều lành ít."
Nghe vậy, Lục Châu nhíu mày xoay người lại. “Đã vượt qua lạch trời chưa?"
"Hình ... hình như vẫn chưa."
Kỳ thực câu hỏi này có hơi dư thừa. Nếu đã vượt qua lạch trời thì xem như an toàn. Với thủ đoạn của Tư Vô Nhai đương nhiên có thể mang bọn hắn trở về.
Nhưng mà bốn chữ 'dữ nhiều lành ít' ẩn tàng quá nhiều ý nghĩa ... Nó thường đại biểu cho sự bi quan và hy vọng xa vời. Thậm chí là ... tử vong.
Lục Châu không hề nghe Hệ thống thông báo đồ đệ tử vong, cũng không cho phép đồ đệ của mình chết không minh bạch.
"Hoa Trọng Dương."
"Xin tổ sư gia phân phó."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!