Vu Chính Hải cau mày xụ mặt nhìn tứ đại hộ pháp quỳ trước mặt mình. Hắn không thể thật sự phạt nặng bọn họ!
Trong cơn tức giận, Vu Chính Hải vung một quyền đánh vào vách tường!
Âm!
Không sử dụng nguyên khí, chỉ dựa vào độ cứng nắm đấm mà mặt tường đã bị Vu Chính Hải đánh nát bấy.
"Không có thất sư đệ, các ngươi bảo ta phải làm sao để thống nhất thiên hạ? Chẳng lẽ lại làm theo lời đám đần độn ngoai kia chém mất kim liên?" Vu Chính Hải tức giận đến mức sắc mặt khó coi.
Tứ đại hộ pháp quỳ một chân dưới đất, đến thở mạnh cũng không dám.
Trầm mặc một lát Hoa Trọng Dương mới nói: "Thất tiên sinh khăng khăng muốn về Ma Thiên Các, chúng thuộc hạ không cách nào cản được. Huống hồ tu vi lão tiền bối lại vô cùng đáng sợ. Ngay cả ... ngay cả cao thủ như Hạng Liệt cũng không chịu nổi một chiêu của người."
"Đứng lên đi." Vu Chính Hải xoay người lại.
Lúc này bốn người mới lục tục đứng lên.
Vu Chính Hải thở dài nói: "Nếu đệ ấy khăng khăng muốn trở về, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ ấy."
Không ton trọng thì con biet lam gì? Cha le chay toi Ma Thiên Cac cướp Tư Vô Nhai về?
“Giáo chủ, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?" Hoa Trọng Dương hỏi.
"Trước khi thất sư đệ tới Lương Châu đã lập một kế hoạch cô lập Thần Đô, mô phỏng lại toàn bộ các khả năng cho ta xem. Cho dù thế nào thì kế hoạch cô lập cũng phải thực hiện. U Minh Giáo sớm muộn gì cũng sẽ chiếm được Thần Đô." Vu Chính Hải nói.
Nghe vậy, Hoa Trọng Dương thở dài. "Thất tiên sinh đại tài như thế, đáng tiếc, đáng tiếc ... "
Ba người còn lại cũng lắc đầu thở dài.
Hat xì -
Có lẽ do bên trong động diện bích nhiều hàn khí nên Tư Vô Nhai đã bị phong ấn tu vi hắt hơi một cái thật mạnh.
“Thất sư huynh, vì sao huynh không chịu nói ra nơi cất giấu thuỷ tinh cầu?" Chư Hồng Cộng chuẩn bị cho Tư Vô Nhai một bộ quần áo ấm, tay choàng lên vai hắn, cười hắc hắc nói.
Tư Vô Nhai liếc nhìn Chư Hồng Cộng. "Sư phụ bảo đệ tới đây lôi kéo ta?"
"Thất sư huynh, dựa vao trí thông minh của ta thì huynh cảm thấy ta có thể moi được thông tin gì từ huynh hả? Sư phụ muốn chọn cũng phải chọn người như tứ sư huynh mới đúng." Chư Hồng Cộng đáp.
Tư Vô Nhai lắc đau noi: "Ve Ma Thiên Các chưa bao lau mà khả nang vỗ mông ngựa lại tăng lên rồi."
“Lời này của thất sư huynh ta không thích nghe nha. So sánh sự thành thật thẳng thắn của ta với vỗ mông ngựa là vũ nhục cực lớn đối với ta đó." Chư Hồng Cộng nói
Tư Vô Nhai khong them đe tam. Loai manh khoe nay của Chư Hồng Cộng sao Tư Vô Nhai có thể không rõ.
"Ta biết thừa đệ rồi. Noi thật, ta chỉ biết thuy tinh cầu lưu lạc đến Nhung Tây, không còn ở Đại Viêm."
Chu Hồng Cong cười hì hì bước ra sau lưng Tư Vô Nhai, cẩn thận bóp vai cho hắn.