“Không có mà."
"Nhung Tây có ngũ quốc gồm Vu Hàm, Lâu Lan, Túc Thận, Trường Cổ và Kỳ Quăng. Thuỷ tinh cầu do chính tay sư phụ người mang đi giấu, ngũ quốc lớn như vậy biết đi đâu mà tìm? Hơn nữa ai có thể xác định được thuỷ tinh cầu đã rơi vào tay người khác hay chưa? Hoặc có khi nó đã lưu lạc đến thất quốc Nhung Bắc rồi không chừng." Tư Vô Nhai nói.
"Phong ấn của sư phụ hẳn là người khác rất khó mở ra." Chư Hồng Cộng gãi đầu nói.
“Đúng như tứ sư huynh nói, ngươi có dám cam đoan mọi phán đoán của mình đều là chính xác không? Trên đời này nào có chuyện gì là tuyệt đối đâu." Tư Vô Nhai đáp.
Chư Hồng Cộng gật đầu đồng ý, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, bèn nói:
"Nếu đã như vậy thì huynh cứ kể lại chi tiết cho sư phụ nghe là được, sư phụ sẽ không làm khó huynh.”
“Đệ cho rằng đây là lời nói thật, nhưng đến tai sư phụ thì đây chính là lời dối trá hoang đường." Tư Vô Nhai nói.
Vừa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài động diện bích truyền tới một tiếng hừ
nhẹ
“Thất sư huynh, uổng cho ta còn nói tốt cho huynh ... Huynh lại dám nghĩ xấu cho sư phụ như vậy."
Tiểu Diên Nhi mặc một bộ thanh y đứng ở cửa động, vẻ mặt không vui nhìn Tư Vô Nhai. "Nếu không có sư phụ, huynh đã chết từ lâu!"
"Tiểu sư muội?" Tư Vô Nhai lúng túng nói. "Ta không có ý đó."
"Huynh chính là có ý đó." Tiểu Diên Nhi tức giận hầm hừ. "Đồ đáng ghét luôn tự cho mình là đúng!"
Nói xong Tiểu Diên Nhi không thèm nghe hắn giải thích đã xoay người rời đi.
Chu Hồng Cong và Tư Vô Nhai đưa mắt nhìn nhau. Tư Vô Nhai thở dài nói: "Ngay cả tiểu sư muội cũng hiểu lầm ta ... "
Chư Hồng Cộng không dám nói lời nào.
Tư Vô Nhai lắc đầu, thêm một người hay thiếu một người cũng chẳng sao, hắn đã quá quen với việc bị hiểu lầm rồi.
"Lão bát, kể cho ta nghe tình hình ở Ma Thiên Các nào."
"Vâng." Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu nói. "Bắt đầu từ đám lão đầu kia đi ... "
Trong Đông Các.
Lục Châu lĩnh hội Thiên thư xong, cảm thấy lực lượng phi phàm hầu như đã bão hoà, trong lòng mới thả lỏng hơn một chút.
Lục Châu đứng lên quan sát tấm bản đồ da dê cổ, ngoại trừ những nơi đã hiện lên rõ ràng thì các địa phương khác vẫn tối tăm mờ mịt như trước, chẳng thể trông thấy gì.
Tuy vậy hình dạng bản đồ ở khu vực Vu Hàm Sơn đã trở nên rõ ràng hơn trước nhiều.
"Chẳng lẽ Ngu Thượng Nhung đã đến Vu Hàm Sơn?" Lục Châu vuốt râu suy
tư.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!