Phan Ly Thiên nằm ngửa mặt nhìn lên trời, cảm thấy trong lồng ngực tích tụ luồng khí khó chịu. Ha ha ... trong cổ họng hắn hộc ra tiếng cười kỳ quái.
Một kích kia của Phong Lưu không phải hắn ngăn không được, mà là năng lực hiện tại không theo kịp với phản xạ vốn có.
Phan Ly Thiên có đầy đủ kinh nghiệm và lịch duyệt cũng như kỹ xảo ứng đối, đáng tiếc thực lực lại giảm mạnh.
"Ngài hãy chấp nhận sự thật đi ... " Phong Lưu hạ xuống, tay phải cầm kiếm, bước từng bước về phía trước.
"Ha ha."
Phan Ly Thiên chống một tay xuống đất, gian nan đứng dậy. "Không ngờ Phong Thanh Hà lại dạy ra một tên đồ đệ như ngươi."
Phong Luu sao co the khong nghe ra y vị treu choc trong giong Phan Ly Thiên. Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Phan Ly Thiên bắt chéo tay ngăn ở phía trước, thân hình trượt ra sau.
Phong Lưu nở nụ cười: "Phan Ly Thiên, đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo? Cũng chỉ có thế này."
"Khụ khụ khụ ... " Phan Ly Thiên ho khan một trận, khoé miệng chảy ra tia máu.
Bên cạnh có người nói: "Đại sư huynh, đừng nói nhảm với hắn nữa. Chưởng môn đã dặn phải tốc chiến tốc thắng."
“Không vội, ta còn chưa từng giao chiến với cao thủ như vậy, đây chính là bát diệp đó ... " Phong Lưu đắc ý cười.
Thấy Phan Ly Thiên chưa đứng dậy, Phong Lưu lại đánh thêm một chưởng. Âm! Phan Ly Thiên lại bay ngược ra sau.
"Tiền bối, đừng che giấu. Vãn bối muốn được nhìn thấy phong thái của ngài một lần."
Vừa nói xong, Phong Lưu lại tung ra một chưởng ấn nữa. Cứ như vậy, Phong Lưu từng bước đen gần tung chưởng đẩy lùi Phan Ly Thiên.
"Thấy chưa, đây chính là cái mà người ta gọi là bát diệp .. " Phong Lưu rất hưởng thụ cảm giác chà đạp cường giả.
Có lẽ thấy tốn hao quá nhiều thời gian, một tên đệ tử lại lên tiếng: "Đại sư huynh, đừng trì hoãn nữa.”
Phong Lưu gật đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Lúc này, toàn bộ đệ tử Chấn Thương Học Phái đều lang không lơ lửng quan sát Phan Ly Thiên nằm dưới mặt đất.
“Lão tiền bối, có trách thì trách ngươi đã chọn sai đội ngũ." Vừa nói Phong Lưu vừa nâng kiếm trong tay lên.
Khu khu khu ... Phan Ly Thiên đột nhiên ho khan kịch liệt, lồng ngực phập phồng lên xuống rồi ho ra một ngụm máu tươi.
"Ha ha ha ha ... "
Phan Ly Thiên ngua đầu cưoi ha ha, nhìn đam đệ tử Chấn Thương Học Phái đang quan sát mình, nhìn bầu trời đêm trên trời. Tiếng cười vang lên đinh tai nhức óc.
Đột nhiên song chưong Phan Ly Thiên đập xuống đất. "Nếu lão hủ còn trẻ thì các ngươi đã chẳng thể hớn hở như vậy -- "
Lấy bản thân làm trung tâm, đan điền khí hải của Phan Ly Thiên bộc phát nguyên khí như dời sông lấp bể, nguyên khí ngưng kết thành kiếm cương đầy trời bắn ra tứ phía.
"Không được! Mau lui lại!" Phong Lưu trừng to mắt, nhanh chóng cùng pháp thân lùi ra sau. Các đệ tử khác cũng bay ngược ra tránh các tia kiếm cương đang lao tới.
Ánh mắt Phan Ly Thiên lăng lệ, pháp thân Bách Kiếp Động Minh bát diệp xuất hiện!
Sắc mặt Phong Lưu đại biến, trong lòng đại loạn! Hắn muốn cấp tốc bỏ trốn, nhưng Phan Ly Thiên lại chỉ nhìn chẳm chẳm vào một mình hắn.
Suýt chút nữa hắn đã quên, người hắn đang đối mặt đã từng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo. Cao thủ Đạo môn sao có thể không biết kiếm đạo cho được? Cao thủ như vậy sao có thể không còn năng lực tự vê?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!