Lãnh La, Phan Trọng, Chư Hồng Cộng và Đoan Mộc Sinh lập tức lùi lại, nhường ra không gian cho Lục Châu.
Lục Châu bước tới cạnh Phan Ly Thiên, nâng tay lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đoá lam liên.
Mọi người nín thở, phảng phất như lại được nhìn thấy một màn quen thuộc kia. Bọn họ có thể cảm nhận rất rõ ràng đoá lam liên trong tay Lục Châu mang theo nồng đậm sinh cơ và ẩn chứa nguồn lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Lãnh La mang mặt nạ màu bạc nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ không thể tin nổi. Khi Lục Châu trị liệu cho Vĩnh Ninh công chúa, bọn họ đứng bên ngoài nên không được tan mắt chứng kiến, đây mới là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thủ đoạn trị liệu của Lục Châu.
Lam liên xoay tròn tạo ra nguồn năng lượng như thuy triều, Lục Châu đánh ra một chưởng, lam liên rơi vào ngực Phan Ly Thiên, xoay tròn và đâm rễ tua tủa.
Nguồn sinh cơ ồ ạt trị liệu khí hải Phan Ly Thiên và thương thế sẵn có của hắn, quá trình trị liệu kéo dài liên tục khoảng một khắc đồng hồ thì lam liên mới từ từ biến mất.
Khụ khụ ... Phan Ly Thiên ho khan một tiếng.
Mọi người mừng ro reo lên. "Tỉnh rồi!" Phan Trọng lap tức đo Phan Ly Thiên ngồi dậy.
Phan Ly Thiên cham cham mở mắt, tựa như người sống trong bóng tối một lần nữa được bước vào thế giới tràn ngập ánh sáng. Hắn chớp chớp mắt, rốt cuộc mới xác định mình còn sống.
Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đang vui mừng nhìn mình.
“Lão Phan, ông hù chết ta rồi, ông không sao chứ? Kẻ nào đã đánh ông thành thế này? Còn may có Các chủ ra tay cứu chữa, nếu không ông đã chết rồi, ta đành phải thủ lăng cho ông!" Phan Trọng đập một phát lên bả vai Phan Ly Thiên khiến hắn lại ho khan thêm mấy tiếng.
Đầu óc Phan Ly Thiên dần dần thanh tỉnh, nghe được lời Phan Trọng bèn tức giận nói: "Cút đi nha, lão hủ không chết được đâu!"
“Còn mạnh miệng ... " Phan Trọng âm thầm dè bỉu.
Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu: "Lão hủ đa tạ Các chủ."
Lục Châu vuốt râu gật đầu. "Người nào hại ngươi, cứ việc nói ra."
Phan Ly Thiên khẽ than một tiếng rồi kể lại đầu đuôi sự việc.
Kể xong, Phan Ly Thiên nói: "Lão hủ vốn định đến gặp mặt Phong Thanh Hà một chuyến để nói rõ ràng, không ngờ đi nửa đường Phong Lưu lại nổi lên sát tâm."
"Đại đệ tử của Phong Thanh Hà là Phong Lưu, kẻ này là tiểu nhân âm hiểm, hắn đột ngột ra tay khiến lão hủ bất đắc dĩ chỉ còn cách thiêu đốt khí hải ... Vậy cũng tốt, từ hôm nay trở đi lão hủ không còn nợ gì Phong Thanh Hà nữa.”
"Không còn nợ?" Đoan Mộc Sinh nhíu mày hỏi lại. Từ góc nhìn của mọi người thì việc này rõ ràng là Phan Ly Thiên bị thiệt thòi rất lớn.
"Lúc trước khi lão hủ rời khỏi Tịnh Minh Đạo, Phong Thanh Hà đã âm thầm ra tay giúp đỡ. Chẳng sao, lão hủ vốn là kẻ phải chết, có thể sống đến hiện tại đã là kiếm lời." Phan Ly Thiên nói. "Bọn hắn tưởng là lão hủ chết chắc nên mới bỏ mặc lão hủ ở đó. Ha ha, lão hủ cho dù chết cũng phải bò trở về Ma Thiên Các."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!