Cùng lúc đó tại Vu Hàm Sơn.
Ở Quân Tử Quốc, nơi quanh năm không thấy được xuân đến cũng chẳng thấy đông đi, rốt cuộc cũng nghênh đón ánh mặt trời đã lâu không xuất hiện.
Ánh nắng vàng rực óng ánh rọi xuyên qua từng gốc cây đại thụ, đáp trên những mảng tuyết trắng đẹp như trong tranh vẽ.
Bên ngoài Huân Hoa Mộ có năm tên tu hành giả đang lén lút chạy đến bên cánh cửa đá.
"Lạnh thật, nhanh chân lên một chut, đay han là nơi được đánh dấu trên bản đồ, chính là Huân Hoa Mộ của Quân Tử Quốc đã biến mất từ hơn ba trăm năm trước."
“Lão đại, đây là lần đầu tiên ta đi đào mộ người dị tộc, thật là kích thích."
"Nghiêm chỉnh mà nói thì người Quân Tử Quốc không tính là dị tộc, sử sách đã ghi rõ."
"Mặc kệ bọn họ là người tộc nào, trong mộ đừng có trống không là được, uổng công chúng ta đến đây."
Soạt soạt.
Năm người nghiên cứu một lát, cánh cửa đá bắt đầu chậm rãi mở ra.
Vừa định bước vào, một người trong nhóm đột nhiên tóm lấy cánh tay lão đại, chỉ về phía sườn núi đối diện Huân Hoa Mộ. "Lão đại, nhìn kìa!"
“Sói hoang?"
"Thật tà môn ... hay là chúng ta rut đi. Nghe nói khu mộ có sói thủ hộ thì không được may mắn đâu."
"Ngươi sợ hãi? Sợ thì ngươi quay về đi, nếu lấy được bảo vật đương nhiên sẽ không có phần ngươi đâu."
Nghe được câu này, đám người không ý kiến ý cò nữa, kéo nhau đi vào trong Huân Hoa Mộ.
Đi xuyên qua một hành lang u ám, đám người bước tới một khu vực rộng rãi, đầy đất là bạch cốt khiến năm người không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Năm người vừa lục soát xem có thứ gì đáng giá, vừa đề phòng có cạm bẫy xuất hiện. Tìm kiếm được một lát, bọn hắn chỉ nhặt được một ít tài vật trong đống xương trắng, ngoài ra chẳng thu hoạch được gì.
“Lão đại, mau nhìn ... ”
Một người trong số đó chỉ tay về phía một cánh cửa đá khác, phía sau cánh cửa đó có một vật đang toả ra quang mang nhàn nhạt.
"Suyt -
Ánh mắt tên lão đại như lửa, tham lam nhìn về phía thanh kiếm nằm dưới đất phía sau cánh cửa đá.
Hắn là một kẻ biết xem hàng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm này, hắn đã bị hồng quang quanh thân thanh kiếm hấp dẫn. Trong lòng hắn run lên, kích động nói: "Thiên giai."
"Thiên giai?" Bốn người còn lại đều hưng phấn.
Phát tài rồi! Một thanh vũ khí thiên giai đủ để khiến bọn hắn ăn sung mặc sướng cả đời.
Lực chú ý của năm người đều bị thanh kiếm kia hấp dẫn, bọn hắn bước từng bước về phía canh cửa đá.
Đến trước cửa, thấy dưới mặt đất là ám khí rơi vãi lung tung, tên lão đại nhướng mày nói: "Cẩn thận ám khí, có khả năng đã có người tới đây từ trước."