Tên lão đại cắn răng nâng tay lên, nguyên khí ngưng kết thành cương bắn về phía thanh kiếm kia.
Ông ông --
Trường Sinh Kiếm run rẩy kịch liệt.
“Lão đại cố lên!"
"Thêm một chút nữa!"
"Nhanh, nhanh lên ... "
Bốn người còn lại tu vi rất yếu, chỉ có thể đứng một bên cổ vũ.
Bọn hắn thấy thanh kiếm kia không ngừng rung động, ngay cả Phạn Hải cảnh cũng không tóm được nó, càng thêm xác định đây là vũ khí thiên giai. Người nào người nấy đều muốn chảy nước dãi.
Ông!
"Được rồi!"
Thanh kiếm kia đột nhiên bay lên không trung rồi bắn ra kiếm nhận đánh về phía năm người.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang hiện lên, lập tức chém ngang cổ bốn tên tiểu đệ. Tu hành giả Phạn Hải cảnh lập tức quỳ rạp dưới đất, trên mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn thanh kiếm.
Quay đầu nhìn lại, bốn huynh đệ của hắn đang trợn trừng mắt, một tay che cổ một tay chỉ vào lão đại mình.
"Lão đại ... ngươi, ngươi ... "
"Không phải ta!"
Nhưng hắn còn chưa kịp giải thích thì bốn người đã ngã xuống đất, không còn khí tức.
Thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên bay tới chém thẳng vào nắp giếng gần đó. Choang! Nắp giếng vỡ ra làm đôi.
Trong khoảnh khắc khi nắp giếng vỡ, quang mang trên lưỡi kiếm càng lúc càng đỏ rực.
Tên lão đại trộm mộ sống lưng lạnh ngắt, trên mặt lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, đưa tay dụi dụi mắt!
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ nhạt, sau đó dần dần biến thành thực thể. Đó là một thanh bào kiếm khách tóc dài xoã ngang vai, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sắc mặt ôn hoa nhưng trong mắt lại chứa hàn quang.
"Ngươi ... ngươi ... " Hai chân tên lão đại không ngừng run rấy.
Thanh bào kiếm khách lạnh nhạt nói: "Người phạm Huân Hoa Mộ, chết."
Tên trộm mộ dù sao cũng là Phạn Hải cảnh, nhưng ở trước mặt Ngu Thượng Nhung hắn lại không thể sinh ra chút ý niệm phản kháng nào. Trong mắt hắn, kẻ đột nhiên xuất hiện này là yêu ma quỷ quái, khiến hắn sợ hãi đến tột đỉnh.
Người khi rơi vào trạng thái cực độ sợ hãi sẽ mất đi khả năng hành động. Hắn muốn mở miệng cầu xin tha thứ nhưng nhìn sắc mặt hờ hững của Ngu Thượng Nhung, hắn không cách nào thốt ra lời.
Khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện Ngu Thượng Nhung không hề nhìn mình mà nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ điều gì.
Người này không phải quỷ, đo là một người sống trốn trong Huân Hoa Mộ.
Ngaooooo --
Tiếng sói tru xuyên qua dãy núi, xuyên qua rừng cây, xuyên qua từng mảnh tuyết trắng.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn lại tên trộm mộ, không nói gì, chỉ cất bước đi về phía hắn.
"Ngưoi ... ngưoi la ai?" Tên trộm mộ rốt cuộc cũng noi thanh câu.
Ngu Thượng Nhung nhìn lướt qua bốn cỗ thi thể dưới đất rồi tiếp tục đi về phía cánh cửa đá ngoài cùng. Sự chú ý của Ngu Thượng Nhung đều đặt hết lên những tia nắng đang nhảy nhót ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!