Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng. "Nếu không nhờ Hoàng thành làm vô số thí nghiệm trảm kim liên thì làm sao bọn hắn luyện chế ra được Bảo Mệnh Đan? Trẫm lấy đi năm viên là bọn hắn được lợi."
"Bệ hạ anh minh."
Nội thường hau tiếp tuc noi: "Chu Hữu Tai noi, mỗi vien Khai Diệp Đan có thể cung cấp dược lực rất lớn để hỗ trợ khai diệp, nhưng không thể cam đoan mỗi viên giúp khai một diệp."
Trên mặt Lưu Thương không có biểu lộ gì, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua khay đồ vật trên tay nội thường hầu.
“Dược vật vẫn là ngoại lực, Bảo Mệnh Đan càng quan trọng hơn. Hiện nay thiên hạ đại biến, loạn trong giac ngoài, nếu cấm vệ quân muốn trảm kim liên thì nhất định phải xin ý chỉ của trẫm."
"Tuân lệnh.”
"Ngoài ra, truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Bình Khiên tướng quân thủ lĩnh cấm vệ quân dẫn binh tới bảo vệ Bắc Đẩu Thư Viện. Đan dược quý giá, mong Chu viện trưởng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm." Lưu Thương nói.
“Vâng."
Nội thường hầu đặt khay đồ vật xuống rồi cung kính lui ra ngoài.
Ngoài mặt là nói bảo vệ Bắc Đẩu Thư Viện nhưng trên thực tế Lưu Thương muốn ngăn cản đan dược truyền đi khắp tu hành giới.
Ít nhất ... cuu diệp đầu tiên xuất hiện phải ở Thần Đô!
Luu Thuơng cầm vien Bao Menh Đan trong khay len, lẩm bẩm: "Cuu diệp Cơ Thiên Đạo ... rốt cuộc hắn làm sao làm được? Trẫm lại không bằng hắn sao?"
Từ khi nghe được tin tức Cơ Thiên Đạo đã vào cửu diệp, khoảng thời gian này Lưu Thương ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày lẫn đêm đều ngó chừng đốc thúc Bắc Đẩu Thư Viện nhanh chóng luyện chế đan được.
Nay đan dược đã thành, Lưu Thương lại lần nữa nhìn thấy hy vọng.
"Trong Thập Tuyệt Trận, chỉ cần trẫm không đi ra thì Cơ lão ma và Vu Chính Hải đều không làm gì được trẫm."
Lưu Thương không hề do dự ném viên đan dược vào miệng.
Dược lực tan ra, đan điền khí hai lập tức nóng rát lên như đang bị hoa diễm thiêu đốt. Lưu Thương nhấc tay lên, trầm giọng gọi: "Phán Quan Bút!”
Cây bút lông nằm trên bàn ở đằng xa đột nhiên toả ra kim quang, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng rồi bay vào tay Lưu Thương.
Ông!
Một toà pháp thân bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, tám phiến lá sung mãn không ngừng xoay quanh toà kim liên dưới trướng.
Lưu Thương không hề do dự phất tay. Phán Quan Bút bộc phát ra cương khí hình quạt chém tới.
Xoẹt --
Kim quang trên thân Phán Quan Bút lập tức trở nên mờ nhạt. Lưu Thương buông tay, Phán Quan Bút bay về nằm im trên nghiên mực.
Kim liên bị chém đứt rời khỏi pháp thân chậm rãi rơi xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Pháp thân bên trên sau khi mất đi kim liên lập tức giảm mạnh tu vi, từ bát diệp biến thành thất diệp, rồi lục diệp, ... nguyên khí không ngừng tiêu tán cho đến khi pháp thân biến mất.
Rốt cuộc quay về con số không.