Hắn điên cuồng chạy vào sâu trong rừng rậm, không có nguyên khí, hắn vẫn cắm đầu chạy!
Thân thể mệt mỏi mặc kệ, tâm mới mệt đây này!
Lão thất phu, vậy mà chơi trò dịch dung, sao ta lại không sớm nghĩ ra cơ chứ ?!
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Vu Chính Hải đã biến mất trong rừng cây.
Đám người trợn mắt mà nhìn. “? ? ?"
Hoa Trọng Dương và mấy tên thuộc hạ cũng ngây ngốc nhìn. Đây chính là vị Giáo chủ oai phong lẫm liệt của bọn hắn đó ư? Sao phong cách lại biến đổi nhanh như vậy?
Tất cả mọi nguoi đều không theo kịp tiết tau, chỉ biet ha hoc mồm nhìn cảnh tượng này.
Lục Châu không thèm đuổi theo Vu Chính Hải mà vẫy tay nói với Hải Loa. "Hải Loa, thổi sáo."
“Vâng."
Hải Loa cô nương dường như rất vui khi được người khác tán thưởng tài thổi sáo của mình, nàng đưa sáo lên môi thổi một giai điệu du dương quen thuộc.
Tốc độ của âm thanh nhanh hơn tốc độ chạy của con người rất nhiều.
Vu Chính Hải đã không còn tu vi, dù tố chất thân thể có vượt xa người thường thì cũng không siêu việt được tốc độ âm thanh.
Trong rừng sâu u ám, từng đôi mắt màu xanh đen lập loè ẩn hiện.
Vu Chính Hải lập tức dừng lại. Dù hắn không có nguyên khí và tu vi thì cũng chẳng thèm để bọn hung thú này vào mắt.
"Cút." Vu Chính Hải trầm giọng quát.
Một số hung thú nhỏ yếu không dám đến gần, nhưng những con hung thú hơi mạnh một chút vẫn cất bước đi tới.
Dã thu vốn là dã thu. Trong mat của no con người chỉ là một trong những loại thức ăn ngon nhất mà thôi.
Đám dã thú nhào về phía Vu Chính Hải.
Phanh phanh phanh!
Vu Chính Hải điên cuồng vung nắm đấm chiến đấu với bọn dã thú.
Đám người đứng bên ngoài đều nghe được âm thanh của cuộc chiến.
Lục Châu không thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua đám người rồi nói: "Gieo gió gặt bão."
Thẩm Lương Thọ gần như muốn khóc. Hắn vội vàng quỳ rạp dưới đất nói: "Cơ lão tiền bối ... ngài, ngài, ngài cần gì phải làm thế, cần gì chứ ... "
Chơi vậy không vui chút nào!
Thẩm Lương Thọ khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn khổ tới cực điểm.
Cơ tiền bối chơi trò dịch dung, vậy hắn tốn bao công sức để nghiên cứu điểm đặc thù của người trên Ma Thiên Các còn có ích gì nữa?
Thật là phí công mà!
"Ngươi rất kích động?" Lục Châu quan sát Thẩm Lương Thọ.
Sao có thể không kích động? Kích động đến mức muốn chảy nước mắt luôn
nè!
Chát!
Chát!
Thẩm Lương Thọ bắt đầu tự bạt tai mình.
Đám người thấy vậy không khỏi thở dài. Đây cũng là một bài học đắt giá cho bọn hắn, sau này không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!