Lục Châu nhìn thoáng qua Hải Loa đang nam trên giường, đúng là hắn cũng có ý định muốn thu nàng làm đồ đệ. Nhưng ... thu đồ không mang lại ích lợi gì mà còn phân tán lực chú ý của Lục Châu.
Chiếu theo trình tự thu đồ đe của Co Thiên Đạo, cửu đại đệ tử đều có liên quan đến đoạn thơ kia. Như vậy ... đệ tử thứ mười tên Hải Loa có phải sẽ thoát ly quỹ tích ban đầu?
"Chăm sóc cho nàng." Lục Châu hạ lệnh.
"Đồ nhi tuân mệnh."
Trước tiên vẫn nên làm rõ các bí mật trên người Hải Loa đã rồi mới tính tiếp.
Vì sao Chân Thực Chi Nhãn không dò xét được nàng, vì sao nàng là Thông Huyền cảnh trời sinh, nàng đến từ đâu, đi về đâu ...
Hai ngày sau.
Kinh Châu thành bùng phát chiến tranh.
Được Bồng Lai Môn ủng hộ, dưới sự lãnh đạo của Vu Chính Hải, U Minh Giáo toàn lực công thành
Hai đại cao thủ bát diệp Hoàng Thời Tiết và Vu Chính Hải cùng Hoa Trọng Dương và rất nhiều cao thủ khác đánh vào Kinh Châu Thành.
Kinh Châu đại loạn.
Chưa đến ba ngày, quân thủ thành liên tục bại lui. U Minh Giáo thuận thế chiếm đóng phủ tướng quân.
Trong phủ tướng quân, tâm tình Vu Chính Hải tốt hơn rất nhiều.
"Lần này đánh bại được Văn Thư là nhờ có Thời Tiết huynh hỗ trợ." Vu Chính Hải nói với Hoàng Thời Tiết ngồi bên cạnh.
Hoàng Thời Tiết khoát tay đáp: "Ta được thơm lây mà thôi. Một chiêu Đao Chấn Sơn Hà trong Đại Huyền Thiên Chương của Vu giáo chủ thật khiến ta được mở rộng tầm mắt."
Thế nhan đều đồn đại tu vi Vu Chính Hải rất cao, nhưng rất ít người có thể tận mắt chứng kiến hắn xuất thủ.
Hoàng Thời Tiết không thể không thừa nhận, dù mình cũng là bát diệp nhưng rất khó có thể chiến thắng được Vu Chính Hải.
“Thời Tiết huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, bản Giáo chủ chắc chắn sẽ tận lực thoả mãn huynh."
Hoàng Thời Tiết vốn có rất nhiều yêu cầu, nhưng nghĩ đến Cơ Thiên Đạo là cửu diệp kim liên nên đành đáp:
"Bạn bè hỗ trợ lẫn nhau, có gì mà phải khách khí ... khụ khụ ... khụ khụ ... "
Hoàng Thời Tiết ho ra máu.
“Thời Tiết huynh!"
"Ta không sao ... Lão tặc Văn Thư thật đáng hận, đánh chính diện không địch lại ta nên chơi trò đánh lén."
Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương từ bên ngoài nhanh chân bước vào, chắp tay nói với hai người:
"Khởi bẩm Giao chủ, đã tìm hết từng góc trong trận pháp nhưng không thấy lão tặc Văn Thư đau!"
Nghe vậy Vu Chính Hải trầm giọng nói: "Cho dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra hắn cho bản Giáo chủ!"
"Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!" Hoa Trọng Dương khom người đáp.
Cùng luc đo ở phía bắc Kinh Châu Thành.
Trong một kênh rạch, có năm người mặc khôi giáp đang chật vật chạy trốn.
"Văn tướng quân, đi hướng này ... từ kênh rạch này chạy thẳng một đường khoảng năm mươi dặm sẽ đến Độ Thiên Hà, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn thuyền chờ ở đó."
Chạy ở giữa là một lão giả mặc khôi giáp rách nát, trên người chồng chất vết thương.
Người này chính là một trong bát đại thống lĩnh trấn thủ ở Kinh Châu Thành, Văn Thư tướng quân, cao thủ Nho môn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!