Suy cho cùng hắn cũng là hoàng tử Đại Viêm. Sau trận đại hoa ở Cảnh Hoà Cung, hắn gia nhập vào Bồng Lai Môn, sau đó trở thành Kiếm Si. Nhưng dù vậy thì Lưu Thương vẫn là phụ thân hắn.
Khoảng thời gian này Giang Ái Kiếm rất ít liên lạc với Ma Thiên Các chính là vì nguyên nhân này.
Hắn đã dự liệu được hoàng thất và Ma Thiên Các sẽ phát sinh va chạm, hơn nữa sự tình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Vu Chính Hải từng bước ép sát, bức hoàng thất đến bước đường cùng. Mà hoàng thất cũng hết lần này đến lần khác khiêu khích Ma Thiên Các.
Ngay cả Thai Hu Học Cung va Hoanh Cu Học Phai gần đay thường xuyên ra mặt cũng có mối quan hệ thân thiết với hoàng thất.
"Hắn rốt cuộc vẫn là phụ thân ngươi." Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm trầm mặc.
"Ngươi làm tai mắt cho lão phu lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ cần ngươi nói một tiếng ... "
Giang Ái Kiếm mở to mắt. Lời này có nghĩa là nếu hắn cầu xin thì có thể giữ lại một mạng cho Lưu Thương sao?
Suy nghĩ của Giang Ái Kiếm lập tức quay về rất nhiều năm trước ...
Cảnh tượng lửa cháy rừng rực trong Cảnh Hoa Cung lại hiện lên.
Có vị tiên sinh dạy hắn học mà hắn vô cùng kính sợ, có lão sư dạy hắn nhập môn tu hành, có mẫu thân dịu dàng luôn yêu thương chăm sóc hắn ...
Tất cả vẫn như mới hôm qua, nhưng đã một đi không trở lại.
Không biết qua bao lâu, Giang Ái Kiếm mới thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc khom người nói với Lục Châu. “Sống chết có số ... Ta đã tận lực."
"Ngươi rất thông minh."
Giang Ái Kiếm: “. .. "
“Kỳ thực dù ngươi có cầu tình hay không thì cũng chẳng thể thay đổi quyết định của lão phu ... "
Trong lòng Giang Ái Kiếm cạn lời không còn gì để nói. Vậy ngài còn nói ta không có công lao cũng có khổ lao để làm gì!
Nhưng nội tâm hắn cũng cả kinh ... Lão tiền bối hỏi như vậy hiển nhiên là vì không muốn nhìn thấy mình biến thành trở ngại. Vừa nghĩ tới đây, Giang Ái Kiếm lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
“Nhưng mà ... niệm tình ngươi và Lưu Thương có quan hệ đặc thù, sau này chuyện của hoàng thất ngươi không cần nhúng tay vào nữa."
Nghe vậy, Giang Ái Kiếm chắp tay nói: "Đa tạ lão tiền bối."
Không nhúng tay vào chuyện của hoàng thất, đương nhiên phải làm những chuyện khác ... Giang Ái Kiếm chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:
"Cơ lão tiền bối, ngài bảo ta tìm nữ tử họ Lạc, ta không cách nào tìm được
cả!"
"Hiện tại tin tức về nàng ta rất ít, lão phu cũng vì thế mới tới đây."
Hoàng phu nhân nghi hoặc nói: "Nữ tử họ Lạc?"
Giang Ái Kiếm đáp: "Nữ tử họ Lạc này ba tram năm trước từng trợ giúp Vân Thiên La bước vào bát diệp, thành lập tam tông. Người này tinh thông âm luật, nhưng cho tới giờ vẫn không tìm được thêm manh mối nào về nàng ta, chẳng khác nào đang mò kim đáy biển!"
“Kỳ nữ như vậy sao có thể là hạng người vô danh?" Hoàng phu nhân không thể lý giải.
“Sư nương, ngài nói đúng rồi đó, nàng ta chính là người vô danh. Ta không tra ra được, e là Tư Vô Nhai cũng chẳng khá hơn." Giang Ái Kiếm nói.
Đúng lúc này, Hải Loa đột nhiên nâng Lam Điền Ngọc lên, thảng thốt nói: "Nóng, nóng ... nóng quá."
Lam Điền Ngọc nóng đen mức bốc lên khói xanh.
"Nhanh nhanh nhanh ... đem nó đặt dưới ánh mặt trời." Giang Ái Kiếm vội nói.
Hải Loa sửng sốt nhìn sang Lục Châu. Lục Châu gật đầu: “Đi đi."
Hải Loa vội vàng chạy ra khỏi đại điện, đặt Lam Điền Ngọc trên bậc thềm.
Ánh mặt trời chiếu vào Lam Điền Ngọc, khói xanh càng lúc càng nồng đậm, toả ra quang mang chói mắt.
Lục Châu trầm giọng nói: "Giơ một ngón tay ra, nín hơi ngưng thần, tập trung tư tưởng."
"Vâng."
Hải Loa làm theo. Luc Châu vung tay, Lam Điền Ngọc bay lên không trung, ánh mặt trời như đang nung chảy nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!