Bịch!
Phần cổ xuất hiện một vết rách, máu không ngừng tuôn ra từ đó.
"Giết người rồi!"
“Giết người rồi!"
Trong phủ tướng quân, Kinh Châu Thành.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đang thương thảo kế hoạch, Hoa Trọng Dương đột nhiên bước vào, tay cầm tình báo của Ám Võng, khom người nói:
"Khởi bẩm Giao chủ và thất tiên sinh, Thử Vương Lý Thương ở Dự Châu đã bị người ta giết bằng một nhát kiếm ... "
Nói xong hắn làm động tác cắt cổ.
“Đây là người thứ mấy rồi?" Vu Chính Hải chắp tay sau lưng hỏi.
"Là người thứ năm trong tháng ... Tướng quân thủ thành Dự Châu là thủ hạ của một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh. Cả năm người bị giết đều là thủ hạ của nàng ta." Hoa Trọng Dương nói.
“Tính cả Văn Thư tướng quân thì tổng cộng hắn đã giết sáu người. Rốt cuộc người này là ai, có lai lịch gì?"
Hoa Trọng Dương lắc đầu đáp: "Người này bắt chước nhị tiên sinh, lập ra một danh sách tử vong khác, cách mấy ngày lại viết thêm mấy cái tên lên bảng danh sách. Điểm khác biệt với bản danh sách của nhị tiên sinh chính là người có tên trên danh sách này có thể rời đi, chỉ cần chịu đi thì sẽ được sống. Kẻ nào chấp mê bất ngộ thì giết không tha."
“Thú vị, thật thú vị ... Người thú vị như vậy, sau này nếu gặp được bản Giáo chủ nhất định phải kết bái với hắn!" Vu Chính Hải cười sảng khoái.
Tư Vô Nhai nghi hoặc nói: "Có khi nào chính là nhị sư huynh không?"
Vu Chính Hải nghiêm mặt lại: "Nhị sư đệ?"
“Khắp thiên hạ này người có thể dùng một kiếm chém giết đối thủ ... e là chỉ có mình nhị sư huynh." Tư Vô Nhai nói đến đây, lập tức bổ sung thêm. "Đương nhiên đại sư huynh cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn."
“Hiền đệ, đệ thật sự cảm thấy đó là hắn?" Vu Chính Hải xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai sững sờ, bèn đáp: "Có lẽ ... là đệ suy nghĩ nhiều."
"Vi huynh cũng cho là vậy."
Hoa Trọng Dương sao có thể không hiểu, bèn khom người nói sang chuyện khác: "Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo."
"Nói đi."
Hoa Trọng Dương đưa ra một xấp giấy. "Chuyện Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng Huyền Không đảo ... có lẽ không phải là giả."
Vu Chính Hải mở xấp giấy ra xem, trên đó đều là những bài đồng dao hoặc thơ ca do dân gian làm ra.
Xem xong, Vu Chính Hải đặt xấp giấy lên bàn, cười nói: "Mặc kệ là thật hay giả, đối với chúng ta đều là chuyện tốt. Có Ma Thiên Các chấn nhiếp, các tu hành gia trong cảnh nội Đại Viêm sẽ không dám tuỳ tiện nhung tay vao chuyện giữa U Minh Giáo và hoàng thất."
Tư Vô Nhai nói: "Nhưng mà đại sư huynh ... sư phụ lão nhân gia người không thích huynh dùng danh tiếng của Ma Thiên Các ... "
Vu Chính Hải lắc đầu. "Hiền đệ, đệ là người thông minh một đời nhưng lại hồ đồ nhất thời."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!