Diệp Thiên Tâm rơi thẳng xuống dưới!
Cuồng phong tàn phá bên tai như từng đạo đao cương vạch nát cương khí hộ thể của nàng. Đám phi cầm vẫn không ngừng đánh tới, móng vuốt loé ra hàn quang bổ nhào về phía nàng.
Diệp Thiên Tâm cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vừa mới tấn thăng thất diệp, chẳng lẽ nàng lại phải chết ở đây?
"Không -- "
Pháp thân đột nhiên bành trướng rồi co lại, một đám hung thú bị đánh bay, không ít con bị giết ngay tại chỗ rồi rơi thẳng xuống.
Nhưng số lượng hung thú vẫn còn quá nhiều. Ngày càng nhiều hung thú xuất hiện thì món mồi ngon vừa tự mình đưa tới.
Diệp Thiên Tâm lại điều động pháp thân. Phanh phanh phanh! Đám hung thú càng ngày càng điên cuồng.
Bỗng nhiên, một con quái vật khổng lồ từ trên không trung lướt qua.
U --
Trên lưng nó có lông vũ mượt mà óng ánh đón lấy Diệp Thiên Tâm, móng vuốt nó quét ngang đám hung thú!
Mấy trăm con hung thú phi cầm lập tức bị đánh tan tác, lần lượt rơi xuống. Cảnh tượng thê thảm như trong luyện ngục.
Vạn năm Thừa Hoàng đến rồi!
Thừa Hoàng xuất hiện, gió tanh mưa máu. Tiếng gào của nó như kình lôi xua tan toàn bộ hung thú.
Thừa Hoàng lăng không bay đi. Diệp Thiên Tâm kinh ngạc đến ngây người.
Thừa Hoàng ... thật đáng sợ. Bát diệp có thể địch lại nó không?
Nàng cảm thấy cực kỳ an toàn, nhưng cũng vô cùng tự trách. Sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy, cực khổ biết bao nhiêu mới tìm được Thừa Hoàng, lại không nghĩ tới chuyện dẫn nó đi mà mưu toan một mình rời khỏi chốn này? Vậy thì có khác gì đi tìm chết.
Thừa Hoàng nhảy mấy cái rốt cuộc cũng hạ xuống đất, vẫn là ngay cạnh cái hồ nhỏ lúc đầu.
“Đây là ... "
Diệp Thiên Tâm cười khổ. Nàng vất vả bay lâu như vậy lại chẳng bằng nó nhảy mấy cái.
Bốn bề trở nên yên tĩnh. Diệp Thiên Tâm lập tức hiểu ra, đây chính là lãnh địa của nó.
Hung thú khi cường đại đến một trình độ nhất định sẽ có lãnh địa của riêng mình, các loài dị thú khác đều phải nhượng bộ lui binh.
Diệp Thiên Tâm vẫn chưa hết sợ hãi, nàng lăng không bay lên lơ lửng trước mặt Thừa Hoàng.
"Cảm ơn ngươi."
Thừa Hoàng nằm bẹp xuống đất không trở lại, chỉ là tròng mắt loạn chuyển.
"Ngươi sao thế? Bị thương rồi à?"
Diệp Thiên Tâm vừa lo lắng hỏi han vừa bay xung quanh người nó kiểm tra thương thế.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng nâng móng vuốt lên phủi đi một đống lá khô dưới chân bức tượng đá.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!