Chu Ôn Lương gật đầu đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi tiếp xúc qua một lần, ta thấy Co lão ma không phải là người có tính tình tao bạo như trong lời đồn, hơn nữa còn là người có thể nói lý lẽ."
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?" Vương Kiệm Nhượng hỏi.
"Ở lại đây cũng được, chờ đến khi Lận Tín chết Cơ lão ma sẽ thả chúng ta. Nhớ kỹ ... sắp tới các ngươi không được phép nói sai một lời nào, rõ chưa?" Chu Ôn Lương cảnh cáo.
“Vâng."
Cùng lúc đó, trong một sân viện ở Nam Các.
Bốn vị trưởng lão đang vây quanh một bộ khôi giáp. Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư đồng thời quan sát khôi giáp thật kỹ.
Nghe được chuyện của Thái Hư Học Cung, bốn người đều lâm vào suy nghĩ.
Lát sau Lục Châu mới cất tiếng hỏi: "Bốn vị trưởng lão thấy thế nào?"
Lãnh La đáp:
"Trận văn trên khôi giáp cực kỳ tinh tế, Lãnh mỗ chưa bao giờ nhìn thấy. Không ngờ trên đời lại có người làm ra được thứ này."
“Lão hủ cũng cho là vậy."
"Ta cũng thấy thế." Hoa Vô Đạo nói theo.
Ba người đưa mắt nhìn nhau. Đúng là nói cũng như không.
Lục Châu nhìn về phía Tả Ngọc Thư vẫn đang giữ im lặng.
Tả Ngọc Thư liếc mắt nhìn ba lão già một cái rồi đáp: "Huynh trưởng lấy được bộ khôi giáp này từ tay Lận Tín?"
"Đúng vậy."
Lục Châu chợt nhớ tới Tả Ngọc Thư vốn là cao thủ Nho môn, suy cho cùng thì bà ta cũng là đồng môn của Lận Tín.
Tả Ngọc Thư cau mày nói: "Không ngờ Lận Tín lại dám cấu kết với thái tử ... Lao than đột nhiên nhớ ra một việc."
"Việc gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!