Đoan Moc Sinh bưoc len phia trưoc, khong he e so vi bat diep trước mặt. Huống chi người này còn đang bị trọng thương.
Lận Tín nói với Đoan Mộc Sinh: "Nếu không phải vì bộ khôi giáp này thì ngươi không có cơ hội đả thương ta."
"Kẻ yếu vĩnh viễn chỉ biết kiếm cớ."
Đoan Mộc Sinh dậm chân bay tới, ngàn vạn thương ảnh xuất hiện chồng chất.
Phanh phanh phanh!
"Cút đi!"
Oanh!
Doan Moc Sinh bị luc lượng menh mong đanh bay, lang khong xoay chuyển lùi ra sau.
Bát diệp rất mạnh.
Trong khoảnh khắc bạo phát nguyên khí, vết thương trên eo Lận Tín đột nhiên nứt toác.
Lận Tín kêu lên một tiếng đau đớn. Cũng chính lúc này, toàn bộ nguyên khí trong người Lận Tín đình trệ rồi tiêu tán.
"Tổ sư gia!" Một đạo thân ảnh vọt tới.
Xoẹt!
Hàn mang xẹt qua lồng ngực và phần bụng Lận Tín, khí hải bị rạch ra.
Lận Tín mở to mắt nhìn bóng người vừa rời đi, miệng kẻ đó nở nụ cười tự tin, trong tay cầm một vũ khí vừa giống đao vừa giống móc câu. Quanh thân vũ khí được nguyên khí hùng hậu bao bọc, nội liễm vào trong.
Mà hai tên đệ tử Thái Hư Học Cung đứng sau lưng Lận Tín vẫn không hề nhúc nhích.
Lận Tín là tổ sư gia Thái Hư Học Cung, sống đến từng tuổi này mà chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như vậy. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn rơi vào bẫy của người khác, từng bước từng bước hãm vào thật sâu.
Mẹ nó toàn bộ đều là sáo lộ!
"Hèn hạ!" Lận Tín mắng to.
“Thật xin lỗi, dù phải hèn hạ cũng không thể để ngươi sống sót ... Đến ta mà ngươi còn đánh không lại, còn muốn đánh với sư phụ ta sao? Hầy."
Lận Tín cui đầu nhìn ngực và bụng bị rạch ra, trong lòng vô cùng phẫn hận. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, dùng sức nói một câu vang dội: "Ngươi thắng."
Sau đó Lận Tín lựa chọn chấp nhận số phận. Hắn nhắm mắt lại, ngã ngửa ra sau.
Phịch!
Tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung còn chưa kịp giao thủ với Các chủ Ma Thiên Các đã mệnh táng hoàng tuyền.
[Ting - đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Đoan Mộc Sinh ổn định thân hình lăng không rơi xuống, quay sang nói với Minh Thế Nhân. “Đệ đánh lén?"
Minh Thế Nhân vội vàng nói:
"Tứ sư huynh, tất cả là nhờ huynh ra tay trước khiến hắn bị thương nặng. Một thương của huynh thật là kinh thiên động địa, có thể đâm xuyên người cường giả bát diệp!"
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu. "Đệ cũng không kém."
"Đa tạ tam sư huynh khích lệ."
Khi hai người còn đang bận khoac lác, đám đệ tử Thái Hư Học Cung đứng gần đó đều bị doạ sợ, vội vàng quay đầu chạy trốn.
Chỉ là Minh Thế Nhan va Đoan Mộc Sinh đều không để loại tiểu nhân vật như bọn hắn vào mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!