Nói xong Tư Vô Nhai quay sang phẩy tay với tên thuộc hạ. "Mang bút mực giấy nghiên tới."
Không bao lâu sau tên thuộc hạ đã mang đồ tới. Tư Vô Nhai nâng bút chấm mực, viết xuống mười chữ này ở một bên, bên còn lại viết ra tên của các đồng môn.
"Đại sư huynh, mời xem."
Vu Chính Hải nhìn vào tờ giấy trên bàn: Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Từ (Thử) Diên Nhi, Hải Loa.
"Lại còn có trò này?" Vu Chính Hải kinh ngạc há hốc mồm.
"Cho nên đệ hoài nghi, từ lúc bắt đầu sư phụ lão nhân gia người đã muốn thu mười đồ đệ." Tư Vô Nhai nói.
"Không đúng." Vu Chính Hải nâng tay chỉ vào tên Hải Loa. "Nếu thật như đệ nói thì tại sao tên nha đầu Hải Loa không có chữ 'Thờiʼ?”
Tư Vô Nhai đáp: "Đệ đã hỏi Hoa Trọng Dương, nha đầu này đơn thuần ngây thơ, nàng thậm chí không biết mình tên là gì."
Hai mắt Vu Chính Hải toả sáng: "Chẳng lẽ ... nha đầu này là con tư sinh của sư phụ bị lưu lạc bên ngoài?"
Khụ khụ khụ.
Tư Vô Nhai suýt chút nữa bị sặc vì câu nói này của Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải nói: "Hiền đệ đừng bất ngờ, vi huynh chỉ nói đùa thôi mà.”
Cũng may sư phụ không có ở đây, nếu người nghe được lời này sẽ đánh bọn hắn một trận tơi bời. Nói xấu sau lưng sư phụ không phải là tác phong của Tư Vô Nhai.
"Đệ đã điều tra trong rất nhiều điển tịch và sách sử, kể cả các danh tác của các bậc tiên hiền lưu lại đều không tra ra được lai lịch câu thơ này. Với khả năng thơ từ nửa câu bẻ đôi cũng không biết của sư phụ thì sao có thể viết ra câu thơ kinh diễm như vậy?" Tư Vô Nhai nghi hoặc nói.
Vu Chính Hải chắp tay. "Đại thiên thế giới không thiếu chuyện lạ. Thời kỳ đỉnh phong sư phụ đã đi du lãm khắp cửu châu tứ hải, nghe được không ít kỳ văn dị sự, từ đó biết được một số câu thơ văn hiếm thấy cũng là bình thường."
Tư Vô Nhai gat đầu. Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
“Hiền đệ, tình hình hiện nay có vẻ khả quan, chúng ta nói chính sự đi ... "
Vu Chính Hải không mấy hứng thú với thi từ, hắn tán gẫu mấy chuyện này cũng chỉ vì chiều theo ý Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bèn dẹp mấy suy nghĩ này sang một bên, mở bản đồ cửu châu ra. “Chỉ còn nửa năm ... vậy phải hành động nhanh. Đệ cảm thấy tối nay chính là thời cơ tốt nhất."
Lời nói kinh người. Vu Chính Hải hoàn toàn không ngờ tới. "Gấp như vậy sao?"
“Xuất kỳ bất ý, kẻ địch sẽ không kịp phòng bị."
“Tốt!"