Sau một lúc lâu, Hoa Trọng Dương lại xuất hiện trên không trung, mắt nhìn bốn phía
“Đi thật rồi?"
Hoa Trọng Dương bất đắc dĩ thở dài, xoay người bay về Dự Châu Thành.
Trong rừng cây tĩnh lặng, phía sau một cây đại thụ, Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm, khẽ thì thầm: "Diễn xuất vụng về, thủ đoạn nhàm chán."
Nói xong hắn chậm rãi nâng tay vuốt ngực, lắng lại nguyên khí đang rối loạn trong đan điền khí hải.
Ngũ diệp rốt cuộc cũng chỉ là ngũ diệp. Có thể chém nát đan điền khí hải Tiêu Sơn lại toàn thân thoát ra đã là quá sức kinh người.
Cũng bởi do hắn đã quen với phong thái và cách làm việc của bát diệp nên mới lố tay. Ngu Thượng Nhung cầm chặt Trường Sinh Kiếm trong tay, mỉm cười tự nhủ:
“Không cần lo lắng, sớm muộn gì ta cũng sẽ quay lại trạng thái đỉnh phong."
Hoa Trọng Dương quay về phi liễn, khom người bẩm báo với Vu Chính Hải:
“Giáo chủ, thuộc hạ không thể đuổi kịp, vị cao thủ thần bí kia ... hành động quá nhanh.”
Vu Chính Hải không vui nói: "Trọng Dương, gần đây ngươi làm việc càng ngày càng qua loa. Có phải bản Giáo chủ đã đối xử tệ với ngươi?"
Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ ... vô năng.”
Tư Vô Nhai lên tiếng nói đỡ:
"Đại sư huynh, việc này không trách Trọng Dương huynh được. Cao nhân có thể trùng tu tới ngũ diệp sao có thể bị đuổi kịp đơn giản như vậy?"
Vu Chính Hải gật đầu. "Hiền đệ nói có lý."
Trong lòng Hoa Trọng Dương cũng khổ sở lắm ...
Khoảng thời gian này đúng là hắn đang gặp vận xui tám đời. Nhiệm vụ tế thiên đài thất bại thì thôi đi, hắn lại còn ngu ngốc dẫn Cơ tiền bối đến phân đà U Minh Giáo, để ngài ấy hung hăng đánh Giáo chủ một phen. Nay hắn thậm chí không đuổi kịp một vị tu hành giả ngũ diệp, Giáo chủ mắng hắn chẳng sai chút nào.
Vu Chính Hải đỡ Hoa Trọng Dương dậy. "Vất vả cho ngươi rồi."
Trong lòng Hoa Trọng Dương khẽ động, vội vàng nói: "Thuộc hạ không dám."
Tư Vô Nhai đột nhiên chỉ tay về phía kiến trúc bên dưới. “Đại sư huynh, đã đến phủ tướng quân."
Lúc này giáo chúng U Minh Giáo đã bao vây phủ tướng quân. Theo suy đoán của bọn hắn, lẽ ra Quý Thanh Thanh phải ra ứng chiến từ lâu, chẳng hiểu sao lại vẫn chưa chịu xuất hiện.
Không bao lâu sau, nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng lăng không bay lên, khom người bẩm báo: "Khởi bẩm Giáo chủ, trong phủ tướng quân không có một ai.”
"Không có người?" Vu Chính Hải nhíu mày.
Tư Vô Nhai suy tư một chut rồi noi: "Rat thức thoi, chang trach chung ta đanh chiếm thuận lợi như vậy. Quý Thanh Thanh đã từ bỏ Dự Châu từ sớm, suốt đêm chạy trốn."
Tinh thần Vu Chính Hải cực kỳ phấn chấn. Các giáo chúng đứng trên phi liễn đồng loạt khom người hô lên:
"Chúc mừng Giáo chủ đánh hạ Dự Châu."
Sáng hôm sau.
Phía bắc Dự Châu, trong một rừng trúc.
Một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh đang ngồi tĩnh toạ, xung quanh có bốn tên phó tướng đang đứng trông chừng.
"Tướng quân, Dự Châu đã thất thủ."
“Đã biết."
Quý Thanh Thanh cầm túi nước lên uống một ngụm rồi chậm rãi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!