Khi bọn hắn còn đang nghi hoặc, phía bắc rừng trúc có một thanh bào kiếm khách đang chậm rãi đi tới.
Sắc mặt bốn vị phó tướng khẽ biến, lập tức bước tới bên cạnh Quý Thanh Thanh, rút bội đao ra.
Quý Thanh Thanh nhìn thanh bào kiếm khách, khẽ nói: "Lui ra."
"Tướng quân?"
"Trong lòng ta tự có đối sách." Quý Thanh Thanh nói.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi lùi ra sau. Quý Thanh Thanh đứng đối diện với thanh bào kiếm khách.
"Ngươi đến rồi."
“Đã có ước hẹn, sao có thể thất tín." Thanh bào kiếm khách cười nhạt một tiếng.
Quý Thanh Thanh nói: “Chuyện ta đáp ứng ngươi, ta đã làm được. Mong ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn."
Ngu Thượng Nhung đáp: "Nói thì phải làm. Đã làm phải được. Ngươi rời khỏi Dự Châu đương nhiên sẽ không còn nắm trong danh sách của ta nữa."
Nghe vậy, bốn vị phó tướng đã minh bạch thanh bào kiếm khách là ai. Gần đây trong Dự Châu Thành xuất hiện một cao thủ kiếm đạo, bắt chước nhị tiên sinh Ma Thiên Các viết ra danh sách tử vong. Quý Thanh Thanh và tám vị phó tướng của nàng đều có mặt trong danh sách này. Cũng vì chuyện đó mà bốn vị phó tướng ở đây vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên, không ngờ người trước mắt lại chính là cao thủ thần bí kia.
Quý Thanh Thanh cười nói: "Ngươi có biết tại sao ta đồng ý với ngươi rời khỏi thành Dự Châu không?”
"Xin lắng tai nghe."
"Bởi vì nhất cử nhất động của ngươi, phong cách hành sự và lời nói cử chỉ của ngươi đều giống hệt người mà ta ngưỡng mộ trong lòng." Quý Thanh Thanh không hề e dè nói thẳng.
Quý Thanh Thanh nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nói:
"Có lẽ ngươi cho rằng dạng người chinh chiến nơi sa trường như ta cả đời đều sắt đá, không dễ dàng động tâm, nhưng sự thật không phải như thế ... Trên đời này người xứng với Quý Thanh Thanh ta cũng chỉ có hắn. Chỉ có hắn mới phù hợp với hình tượng nam nhân trong lòng ta. Đáng tiếc thay hắn lại là người Ma Thiên Các, cùng ta thuỷ hoả bất dung ... Biểu tình trên mặt ngươi có vẻ không tự nhiên, ngươi xem thường nữ tử như ta?"
Một nữ nhân lại đứng trước mặt người khác nói về nam nhân mà mình ngưỡng mộ, vốn là có hơi không được thoả đáng.
Ngu Thượng Nhung không nói gì.
Quý Thanh Thanh cười khổ: “Được rồi, có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu."