"Còn có việc gì?" Quý Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.
"Xét thấy mắt nhìn người của ngươi không tệ, tại hạ có một đề nghị." Ngu Thượng Nhung dùng vỏ kiếm chỉ về phía tên phó tướng đứng bên trái Quý Thanh Thanh. "Giết hắn."
Tên phó tướng kia đột nhiên run lên, lui lại một bước.
Quý Thanh Thanh nhướng mày, không hiểu lời hắn nói có ý gì.
"Ngươi đã lâm trận rời đi, người bên cạnh nhất định phải là tâm phúc ... Tại hạ chỉ đề nghị như vay, giet hay khong giet đều do ngưoi quyết định." Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt mỉm cười.
Có nghĩa là, tên phó tướng bên cạnh Quý Thanh Thanh chính là gian tế.
Quý Thanh Thanh nhìn gương mặt lạnh nhạt của Ngu Thượng Nhung rồi lại nhìn sang chiến tướng đã đi theo mình nhiều năm.
Dù đứng ở góc độ nào thì nàng đều nên tin tưởng người bên cạnh mình mới đúng. Thế nhưng không hiểu tại sao, Quý Thanh Thanh lại cảm thấy nam tử trước mặt càng đáng tin cậy hơn.
"Tướng quân, đừng nghe hắn nói linh tinh! Lòng trung thành của thuộc hạ đối với tướng quân có nhật nguyệt chứng giám!" Tên phó tướng vội vàng khom người.
Quý Thanh Thanh nhíu mày.
Khí thế trên người nàng dâng cao, nàng nhìn phó tướng Chu Hoài, trầm giọng nói: "Chu Hoài, Thần Đô nắm rõ hành tung của ta như trong lòng bàn tay có phải do ngươi mật báo?"
“Tướng quân!"
"Cho ta một lý do để tin tưởng ngươi ... "
Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng. Cho dù là vợ chồng mấy chục năm thì khi gặp chuyện vẫn có thể nghi ngờ nhau như thường, huống chi là một nữ nhân quanh năm chinh chiến nơi sa trường?
Vù!
Chu Hoài không nói hai lời, lập tức quay đầu phóng đi thật nhanh.
Không chạy thì không sao, một khi đã chạy chẳng khác gì đã tự mình thừa nhận mọi chuyện.
Quý Thanh Thanh thất vọng lắc đầu, hai ngón tay khẽ động, kiếm lao ra khỏi
vỏ.
Mấy chục đạo kiếm cương xạ kích về phía trước, hội tụ lại thành một tia kiếm cương cực đại ...
Chu Hoài vừa định gọi ra pháp thân, kiếm cương đã đâm tới. Xoẹt! Xuyên thủng lồng ngực hắn, đến một cơ hội phản kháng cũng không có.
Chu Hoài ngã xuống.
Quý Thanh Thanh hờ hững quay đi, chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: "Đa tạ đã nhắc nhở."
"Việc nhỏ." Ngu Thượng Nhung đáp.
Quý Thanh Thanh thấy hắn ôn hoà hữu lễ, phong cách làm việc thật hợp ý nàng, bèn hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"
Ngu Thượng Nhung xoay người, mũi chân điểm nhẹ bay lên cao, thanh âm truyền xuống:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!