Hải Loa kinh ngạc nhìn về phía mật thất, khom người chào: "Sư phụ."
Phía mat that khong đap loi, moi thu tro lại yen tĩnh như trước.
Chư Hồng Cộng ngang đầu nhìn quanh mấy lần, trong lòng lại âm thầm oán thán, sư phụ thần thông quảng đại không chỗ nào không biết, nói gì người cũng nghe được. Về sau vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Hắn bò dậy, nháy mắt nói với Hải Loa: "Sư huynh dẫn muội tới hậu sơn."
"Hậu sơn?"
“Hậu sơn yên tĩnh, thích hợp tu hành. Muội chỉ mới ngưng tụ được ba đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay, vẫn còn chưa đủ. Sư huynh sẽ dạy muội cách ngưng tụ ra đạo kiếm cương thứ tư."
"Đạo thứ tư?"
Hải Loa gãi đầu, lại mở lòng bàn tay ra.
Ông --
Nguyên khí rung động, từng đạo kiếm cương xuất hiện trong tay nàng, không nhiều không ít, vừa vặn bốn đạo kiếm cương.
Sắc mặt Chư Hồng Cộng cứng đờ, hắn không biết nên nói cái gì nữa. Cho đến khi Hải Loa nắm tay lại, kiếm cương tiêu tán thì hắn mới hoàn hồn.
Hải Loa nói: "Bát sư huynh, ta muốn học cách ngưng tụ ra nhiều kiếm cương như vừa rồi huynh làm ấy."
Chư Hồng Cộng lộ vẻ xấu hổ, quay đầu rời đi.
“Bát sư huynh? Làm sao mới ngưng tụ được kiếm cương lớn hơn nữa?"
"Lần sau, để lần sau đi ... "
“Bát sư huynh, ta muốn học. Bát sư huynh đừng chạy mà! Làm sao mới ngưng tu ra được kiem cuơng ngap trời?"
Chư Hồng Cộng lại bước nhanh hơn. Hải Loa đuổi theo. Thân ảnh hai người dần dần biến mất ở đằng xa.
Minh Thế Nhân lúc này mới thò đầu từ trên cành cây xuống, nhìn về phía hai người vừa rời đi, hắn thở phào nâng tay vỗ vỗ ngực: "Tốt quá, rốt cuộc không cần phải dạy tiểu tổ tông này nữa rồi .. "
Ba tháng qua, từng vị sư huynh sư tỷ thay phiên nhau dạy bảo Hải Loa.
Ban đầu mọi người làm rất tốt công việc dạy trẻ. Thế nhưng càng về sau bọn họ càng phát hiện, Hải Loa không chỉ có thiên phú đáng sợ, cần mẫn hiếu học mà nàng còn rất thích nghiên cứu tìm tòi. Cho dù là vấn đề gì nàng đều thích hỏi cho đến cùng, hỏi đến mức đối phương phải đập nồi dìm thuyền.
Cứ thế, từ Đoan Mộc Sinh tới Chiêu Nguyệt đều bị nàng tra tấn đến mức không muốn sống nữa.
Ngay cả tên nhan tinh nhu Minh Thế Nhan cung không tron thoat cai đuôi lẫng nhẵng này.
Lúc này hiếm thấy mới được thoải mái, hắn vươn vai ngáp một cái, tự nhủ: "Đánh một giấc thôi."
Vừa nói dứt lời, giọng nói của Hải Loa lại vang lên bên tai: "Tứ sư huynh, huynh tiếp tục dạy ta đi. Ta muốn ngưng tụ được thật nhiều kiếm cương."
Bịch! Minh Thế Nhân từ trên cành cây ngã sấp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!