"Ngươi đúng là hiểu chuyện." Minh Thế Nhân gật gù.
“Lời đã chuyển xong, những chuyện khác không can hệ đến ta nữa. Tứ tiên sinh, ta có một việc muốn nhờ." Lý Vân Triệu nói.
“Chuyện gì?"
"Xin tứ tiên sinh đánh ta một chưởng để khi trở về còn bàn giao với Thái thượng hoàng." Lý Vân Triệu nói.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu.
“Vậy coi sao được, ta giống như gia sư, đều là người giảng đạo lý, đâu thể vô duyên vô cớ đánh ngươi."
"Xin tứ tiên sinh cứ xuất thủ, Thái thượng hoàng tự mình hỏi tới, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này." Lý Vân Triệu khẩn cầu.
"Không không không ... " Minh Thế Nhân nhún vai. "Ta đâu phải loại người như vậy, ta không giúp được đâu. Nếu là vị bằng hữu họ Nhật của ta có ở đây thì còn may ra."
Lý Vân Triệu lộ vẻ tiếc hận, khom người nói:
"Thôi vậy, tứ tiên sinh quả thật là chính nhân quân tử, vị bằng hữu họ Nhật thì không cần, hắn xuất thủ cũng không có tác dụng gì. Tứ tiên sinh dù sao cũng là người Ma Thiên Các, sau này ngài nên ít qua lại với loại tiểu nhân như hắn thì hơn. Xin cáo từ."
“Chờ một chút."
Lý Van Triệu dừng bước, vừa nghi hoac xoay người lại đã bị Minh Thế Nhân đánh cho một quyền.
Âm!
Lý Vân Triệu bay ngược ra ngoài, lăn dưới đất mấy vòng mới dừng lại.
"Ui da, mặt của ta ... "
"Đột nhiên ta cảm thấy có thể giúp được ngươi ... Không đau chứ?" Minh Thế Nhân thu hồi nắm đấm.
Lý Van Trieu khong ngo Minh The Nhan noi đong thu la đong thu, giup đo mot chút thôi, ai ngờ hắn lại ra tay nặng như vậy ... Ui da.
Minh Thế Nhân không thèm nhìn hắn, khẽ huýt sáo rồi bay về Ma Thiên Các.
Trở lại Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân lại bắt đầu lo lắng.
Hoàng đế Lưu Qua muốn đích thân đến Ma Thiên Các, trùng hợp U Minh Giáo lại đang đánh hoàng thất, lúc này hắn đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Suy nghĩ một lát, Minh Thế Nhân quyết định đến hỏi ý sư phụ. Dù sao đối phương cũng là người có địa vị cao nhất Đại Viêm, còn là bạn cũ của sư phụ.
Nhìn quanh không thấy ai, Minh Thế Nhân đi vào trong đại điện, vừa đi ra sau hậu điện đã quỳ xuống nói vọng về phía mật thất: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Mật thất yên tĩnh không tiếng động, cũng không có hồi âm.
Minh Thế Nhân không yên lòng, lại nói lần nữa: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Lần này hắn nói lớn tiếng hơn.
Ngã một lần đã khôn ra, Minh Thế Nhân vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới đất đợi sư phụ đáp lời, tuyệt không có can đảm đến gần cửa mật thất.
Mật thất vẫn im ắng không có động tĩnh.