Lão hồ ly này không dễ bị lừa nha.
Minh Thế Nhân mặt không đổi sắc nói: "Không cần để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, bệ hạ từng là vua của một nước, tiện tay là tra được thôi."
Lưu Qua gật đầu nhìn Minh Thế Nhân. "Vua của một nước chỉ là chuyện quá khứ. Hiện tại Cô ... à không, nên xưng ta mới đúng, ta lấy thân phận bạn cũ đến đây để ôn chuyện với tôn sư."
Minh Thế Nhân nói: "Lời này ta đã nói mấy lần, gia sư hiện đang bế quan, cần ít nhất hai tháng nữa mới xuất quan. Trước lúc đó không thể đến quấy rầy người."
Tô Thánh đứng một bên nghe vậy bèn hỏi: "Nghe nói Cơ tiền bối đã đột phá cửu diệp, vì sao còn phải bế quan?"
Ngụ ý, ngài đã là vô địch thiên hạ, còn cần bế quan làm gì?
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái rồi nói: "Con đường tu hành vô bờ bến, gia sư chỉ mới tiến vào cửu diệp, đương nhiên cần phải làm vững chắc cảnh giới của mình ... Xin hỏi ngài là?"
"Thống lĩnh cấm vệ quân Thần Đô thủ cửa thành tây bắc Tô Thánh." Tô Thánh ngạo nghễ đáp.
“Ồ ... chưa từng nghe tên."
Chưa từng nghe thì ngươi ra vẻ giật mình làm cái gì?
Tô Thánh lại hỏi: "Xin hỏi các hạ, tại sao Tả tiền bối lại xuất hiện ở Ma Thiên Các?"
Minh Thế Nhân không trả lời ngay. Hắn nhìn ra được mấy người này có hơi kiêng kỵ Tả Ngọc Thư. Xem ra màn kịch lúc trước không uổng phí.
Nhớ lại một man trong hẻm nui khi lần đầu gặp Tả Ngọc Thư, Minh Thế Nhân vẫn còn thấy sợ hai. Neu không nho su phụ danh tiếng lẫy lừng thì han đã sớm thành vong hồn dưới tay bà ta rồi.
“Tả trưởng lão ngưỡng mộ gia sư đã lâu ... Chuyện còn lại, hẳn là các vị đã hiểu." Minh Thế Nhân vừa cười vừa nói.
Lưu Qua gật đầu tán thành:
“Trước kia khi Cô ... khi ta và Cơ huynh quen biết nhau, đúng là có không ít quốc sắc thiên hương ngưỡng mộ huynh ấy. Nếu tính tình Cơ huynh tốt một chút thì có lẽ đến ta cũng phải mặc cảm."