Lúc này Tô Thánh đột nhiên lên tiếng:
"Vừa rồi bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nội liễm khí tức, không có nguyên khí dũng động. Ta đang nghĩ, nơi này là Ma Thiên Các không có người ngoài, vì sao bọn họ phải thu liễm khí tức?"
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động. Chiêu này quả nhiên rất khó doạ được người khác.
Tô Thánh lại nói tiếp: “Tả tiền bối tu luyện công pháp Nho môn, lại càng là thiên tài tu hành từ năm trăm năm trước, lão nhân gia người ghét nhất chính là hành vi che che giấu giấu ... "
Lời này dù không nói rõ thì Minh Thế Nhân cũng đã hiểu ý hắn.
Minh Thế Nhân mặt không đỏ tim không đập nói: "Ngươi chẳng biết gì về Ma Thiên Các cả.”
Tô Thánh khẽ sửng sốt. Đúng là không thể xem Ma Thiên Các xem như một tông môn thông thường.
"Đã như vậy ... ta cũng muốn được luận bàn với các vị trưởng lão." Tô Thánh chắp tay nói.
Thật bực mình! Đầu óc Minh Thế Nhân nhanh chóng xoay chuyển. Bốn vị trưởng lão đã trảm kim liên trùng tu, nếu luận bàn thì chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Thánh.
Nhưng nếu không có người ra mặt thì Ma Thiên Các lại có vẻ dễ bị ức hiếp.
Minh Thế Nhân còn đang suy nghĩ, Tô Thánh đã nói:
"Ta thật lòng muốn thỉnh giáo, tuyệt đối không có ác ý. Cao thủ Ma Thiên Các nhiều như mây ... hẳn sẽ vui lòng chỉ giáo."
Tô Thánh từng bước ép sát. Có lẽ thấy Minh Thế Nhân do dự nên Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều đánh hơi được có chuyện mờ ám.
Lấy danh nghĩa "luận bàn" để thăm dò, có thể tiến có thể lùi, sẽ không đắc tội Ma Thiên Các.
Đúng là ba lão hồ ly!
Lưu Qua ngồi im lang ở mot ben, ro rang la đang ngam dong y cho Tô Thanh ra mặt.
Minh Thế Nhân không vui nói: "Luận bàn thì thôi đi ... Ma Thiên Các không có thời gian rảnh chơi với ngươi."
Đúng lúc này, một giai điệu duyên dáng từ bên ngoài đại điện bay vào. Tiếng sáo uyển chuyển du dương như gió xuân đang thổi.
Thanh âm không lớn nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Lưu Qua hieu kỳ ngang đầu nhìn ra bên ngoai đại điện. "Ma Thiên Các còn có người am hiểu âm luật?"