Có đôi khi bị đánh bay chưa hẳn là không tốt. Tựa như bộ dạng của Tô Thánh hiện giờ.
Nếu hắn bay ra ngoài, tiện thể lăn thêm mấy vòng khiến lực lượng bộc phát trong âm công tản đi thì nhiều nhất cũng chỉ bị một ít vết thương ngoài da.
Nhưng bây giờ ... hắn gắng gượng chống đỡ toàn bộ công kích của âm công chỉ vì để bản thân có thể đứng vững.
Tô Thánh đứng vững nhưng sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía sau đại điện.
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua và Cổ Nhất Nhiên cũng kinh ngạc nhìn sang.
Trong lòng Minh Thế Nhân cực kỳ mừng rỡ, vội thu hồi pháp thân rồi khom người về phía mật thất: "Đồ nhi cung nghênh sư phụ."
Tiếng bước chân thản nhiên vang lên, không vội không chậm, bước đi trầm
ốn.
Bọn hắn biết rằng ... chủ nhân Ma Thiên Các sắp xuất hiện.
Rốt cuộc Lục Châu cũng bước qua hành lang đi vào trong đại điện.
Trong ba tháng này, Lục Châu đều đắm chìm vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư không có ý thức, không có giác quan. Nhưng mấy ngày gần đây thỉnh thoảng hắn vẫn nghe được một số đoạn đối thoại giữa mọi người, có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ.
Giong như vừa rồi, khi Luc Chau đang đam chìm lĩnh ngo thì bên tai lại truyền đến âm thanh ồn ào. Nếu nói tiếng sáo của Hải Loa có công hiệu ngưng thần tĩnh khí thì tạp âm xuất hiện khi va chạm với ấn phù lại đinh tai nhức óc khiến hắn không tài nào nhịn được.
Thế là ... Lục Châu mở mắt, ra khỏi mật thất.
Lục Châu bước vào đại điện, ánh mắt nhìn về phía đám người. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lập tức cứng đờ.
Lục Châu nhìn thấy người quen cũ.
“Lưu Qua?"
Thấy bộ dạng Lục Châu, Lưu Qua cũng cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng của Lưu Qua, Cơ Thiên Đạo là một ông lão tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, đi trên đường đều rất tốn sức, ít nhất là không thể khoẻ mạnh hơn Tả Ngọc Thư bao nhiêu.
Nhưng bây giờ gặp mặt mới thấy, Lục Châu tinh thần toả sáng, toàn thân phấn chấn, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý mạnh mẽ, ngay cả tiếng quát “làm càn" vừa rồi cũng tràn ngập sinh cơ và lực lượng, nào có một chút dáng vẻ của người sắp đến đại nạn thọ mệnh?
Cho dù Lưu Qua từng là đế vương một thời nhưng khi gặp lại Lục Châu, trong lòng hắn vẫn dấy lên kinh đào hải lãng.
"Cô ... " Lưu Qua có vẻ kích động, chợt nhớ ra xưng hô này có vẻ khách khí nên vội vàng sửa lại. “Cuối cùng ta cũng được gặp Cơ huynh."