Phù Ấn Kim Long vẫn tiếp tục tấn công!
Đến lúc này, từng chiêu của bọn họ đều là chiêu thức đoạt mệnh. Chỉ cần bất cẩn một chút là vạn kiếp bất phục.
Cổ Nhất Nhiên lăng không bay tới cùng Kim Long đánh ra mấy chưởng. Trong mắt Kim Long hiện lên mấy tự phù lớn.
Hoàng Thời Tiết cau mày chắp tay lại đón đỡ.
"Hoàng Thời Tiết, ngươi mắc lừa!"
Phù Ấn Kim Long đột nhiên một phân thành hai, chia thành hai hướng giáp công Hoàng Thời Tiết.
Âm!
Khi song chưởng Hoàng Thời Tiết tách ra thì đã muộn, cương ấn trên hai tay còn chưa kịp vung ra đã bị Kim Long đánh trúng.
Hoàng Thời Tiết bị đánh bật ra, lảo đảo rơi xuống.
Cổ Nhất Nhiên hài lòng gật đầu, hai Phù Ấn Kim Long bay lượn xung quanh người hắn. "Hoàng đảo chủ, bản lãnh của ngươi chỉ có thế này?"
“Cổ Nhất Nhiên, Cơ huynh đã là cửu diệp, các ngươi cần gì phải chấp mê bất ngộ?" Hoàng Thời Tiết cố nén đau nhức khuyên nhủ.
“Lão thất phu, nếu không có nắm chắc thì bệ hạ đã chẳng tuỳ tiện tiến vào miệng cọp."
"Lưu Qua cũng là cửu diệp?" Hoàng Thời Tiết kinh ngạc hỏi.
"Thế gian này không thể có cửu diệp, cũng không cho phép cửu diệp tồn tại. Những gì nên nói ta cũng đã nói, đã đến lúc tiễn ngươi lên đường!"
Cổ Nhất Nhiên không noi nham nữa, hai Phù An Kim Long hợp lại làm một. Kim Long vần vũ bay đến trước mặt Hoàng Thời Tiết.
"Lão phu nào phải hạng người tham sống sợ chết!" Hoàng Thời Tiết bộc phát nguyên khí.
Khi Hoang Thời Tiết định dốc toàn lực ngăn trở một kích này ...
Vù!
Một thanh âm thâm thuý từ trên trời rơi xuống, thanh âm quá mức đặc thù đã thu hút lực chú ý của cả hai người.
Trên bầu trời, một thanh đao bằng ngọc bích xoay tròn rơi xuống, tốc độ kinh người, đao phong xoay tròn mang theo cương phong khác hẳn với những thanh đao khác.