Lục Châu chậm rãi xoay người lại đối diện với Vu Chính Hải, trầm giọng nói:
"Lão phu còn nhớ lúc trước khi ngươi bái nhập sơn môn vẫn còn là một thiếu niên. Nhưng ngươi lại khác với những người khác, ngươi trải qua vô số kiếp nạn, hiểu được nỗi khổ của nhân gian, chịu được những điều mà người khác không cách nào chịu nổi ... Lão phu nhớ, khi ngươi bước vào cảnh giới Thông Huyền cảnh đã vô cùng mừng rỡ tự ngạo, từng lập lời thề phải bước lên vị trí cao nhất."
Nghe vậy trong lòng Vu Chính Hải khẽ động. Có rất nhiều chuyện hắn không còn nhớ rõ nữa, không ngờ sư phụ vẫn nhớ.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều trắc trở nên những ký ức trong đầu tựa như một đầm nước đọng không thể dấy lên chút gợn sóng nào.
“Cái sai của lão phu chính là đã không dạy dỗ ngươi thật tốt ... " Lục Châu nói.
Câu nói này khiến Vu Chính Hải giật nảy mình. Sư phụ là nhân vật bậc nào, sao có thể tuỳ tiện nhận sai về mình.
Vu Chính Hải quỳ một gối xuống, nắm tay chạm đất nói: "Đồ nhi không dám!"
"Ngươi tự xưng một tiếng đồ nhi, nhưng lão phu không dám tự xưng sư phụ." Lục Châu thở dài nói.
[Ting - dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Vu Chính Hải cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
"Có lẽ sau một khoảng thời gian ngắn nữa thôi ngươi sẽ là vua của một nước, đến lúc đó ... lão phu gặp ngươi còn phải hành lễ."
Toàn thân Vu Chính Hải chấn động, chân còn lại cũng quỳ hẳn xuống. "Cớ gì sư phụ lại nói như vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải chằm chẳm, lớn tiếng nói:
"Lão phu có tai mắt tên là Giang Ái Kiếm, là tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm. Nếu hắn muốn kế thừa hoàng vị cũng không khó, nhưng ngươi có biết vì sao hắn rời xa triều đình và hoàng thất?"
Vu Chính Hải lắc đầu.
"Bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy hơn một ngàn nhân mạng ở Cảnh Hoà Cung đều táng thân trong biển lửa, kể cả mẫu thân ruột thịt của hắn."
Lục Châu dừng lại một chốc rồi nói tiếp.
"Hắn hoàn toàn có thể trở thành hoàng đế nắm trong tay quyền lực ngập trời, sau đó báo thù cho hơn ngàn nhân mạng của Cảnh Hoà Cung. Nhưng mà ... hắn không làm thế. Hắn lựa chọn một phương pháp càng thông minh hơn."
Những điều còn lại không cần phải nói thêm. Lục Châu tin là Vu Chính Hải đã biết được chuyện của Giang Ái Kiếm thông qua Tư Vô Nhai, cũng tin rằng sự việc xảy ra ở Thuận Thiên Uyển đã truyền vào tai hắn.
Trong giọng nói của Vu Chính Hải đã xuất hiện một chút rung động. "Ta không giống hắn. Sư phụ, đồ nhi cả gan thỉnh giáo người mấy vấn đề."
“Nói đi."
Vu Chính Hải ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. Trong đầu hắn không ngừng nhớ tới thời điểm mình bị bán đến Lâu Lan, nhớ tới cảnh tượng đám người tranh cướp một cái bánh bao nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!