[Ting - trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Vu Chính Hải không tránh né, cố gắng gượng đón nhận bạt tai này, sau đó kiên trì nói tiếp:
“Sư phụ, người cao cao tại thượng, người là chủ nhân Ma Thiên Các, người là đệ nhất bát diệp đương thời, làm gì có ai dám nói với người một tiếng 'Không'? Nhưng đồ nhi không phải ... không phải ... "
Giọng nói run rẩy dần trở nên trầm thấp mà mạnh mẽ. "Ta là một tên phế vật, loại người nào cũng có thể giẫm lên người ta, nhổ nước miếng vào mặt ta ... Mệnh của người quyền quý là thứ quý giá, còn mệnh của dân Vô Khải thì lại là rác rưởi hay sao?"
"Heo chó bị trói chặt, đồ tể vác dao tới thì chúng còn biết gào thét giãy giụa. Chẳng lẽ ta còn không bằng heo chó? Ta ... đến tư cách để giãy giụa cũng không có sao?"
"Ta chỉ muốn bò lên, từng bước bò lên, leo lên đến nơi cao nhất ... "
Vu Chính Hải đột nhiên chỉ tay về phía sông núi rừng cây ở đằng xa. "Chỉ có đứng ở nơi cao nhất thì mới khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng nhìn lên."
Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã quát lớn một tiếng: "Câm miệng!"
Vu Chính Hải sửng sốt nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa nhuốm đầy tức giận của sư phụ, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Ngươi điên rồi ... ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi là khổ nhất?"
"Ngươi cho rằng khi còn trẻ lão phu chưa từng bị người khác phỉ nhổ? Ba trăm năm trước lão phu đăng đỉnh bát diệp, còn lại bảy trăm năm cực khổ nào có ít hơn ngươi?"
"Ngươi thật sự cho rằng lão phu tấn thăng bát diệp dễ dàng lắm sao?"
“Lão phu ngậm bao nhiêu đắng, nuốt bao nhiêu cay chỉ tự mình lão phu biết, chẳng lẽ còn phải giống như ngươi đi tố khổ không ngừng? Lão phu dạy dỗ ra một tên bát diệp như ngươi chẳng lẽ không cực nhọc sao?"
"Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng ?! "
"Ngươi nông cạn, ngu muội! Sao lão phu lại có loại đồ đệ như ngươi chứ!"
Trong đầu Vu Chính Hải trống rỗng, nhất thời nói không nên lời. "Sư ... sư phụ?"
Vu Chính Hải đột nhiên ý thức được bản thân đã quá coi trọng chính mình.
Đúng vậy, trên đời này nào có ai dễ dàng bước vào bát diệp? Có vị bát diệp nào mà không phải trải qua thiên tân vạn khổ?
Lục Châu nghiêm mặt nói: "Đừng gọi lão phu là sư phụ."
Vu Chính Hải dập đầu. Phanh! Trán đập xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!