Tu hành giả mặc lam bào đáp: "Ngươi chính là Chu Ôn Lương?"
“Là ta.”
"Chó nhà có tang."
Bốn chữ này khiến Chu Ôn Lương nhướng mày. Tục ngữ có câu đánh người không đánh vào mặt, Thái Hư Học Cung gặp phải tình cảnh này đã đủ thảm, vậy mà kẻ này lại còn trào phúng hắn, sao Chu Ôn Lương có thể không giận. Nhưng Chu Ôn Lương cũng không còn cách nào, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, huống gì kẻ này còn là người của Thiên Hành Thư Viện.
"Mạnh viện trưởng đâu?"
Tu hành giả mặc lam bao khinh thường noi: "Mạnh viện trưởng ở đâu thì liên quan gì đến ngươi? Cái thứ chó nhà có tang mà cũng xứng nói chuyện với Mạnh viện trưởng?"
Chu Ôn Lương cố nhịn xuống cơn tức giận sắp bùng phát. "Nếu ngươi đến để mắng ta thì xin mời đi về."
Vù! Một đạo thân ảnh từ sau bay tới cất tiếng chào hỏi. "Ê, đừng đi nha!"
Tu hành giả mặc lam bào nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?"
Chu Ôn Lương bèn lên tiếng giới thiệu: "Tứ tiên sinh Ma Thiên Các."
Tu hành giả lam bào lập tức nhíu chặt mày quát to: "Chu Ôn Lương, quả nhiên ngươi cấu kết với đám ma đạo!"
"Nói cái gì đấy? Cái gì mà cấu với kết ?! " Minh Thế Nhân rất bất mãn với cách dùng từ của hắn.
"Chẳng lẽ không phải?"
"Gia sư đang ở trên đỉnh núi Song Thạch, muốn mời hai vị viện trưởng đến thưởng thức phong cảnh và trò chuyện đôi lời. Cái gì mà cấu với chả kết? Từ này dùng rất không phù hợp, ta giận rồi đó." Minh Thế Nhân nói.
"Bệnh thần kinh." Tu hành giả nhướng mày nhìn Minh Thế Nhân.
Chu Ôn Lương lắc đầu không nói.
Lúc này trên đỉnh núi bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm. "Lão tứ."
Minh Thế Nhân vội vàng khom người. “Có đồ nhi.”
“Nói đạo lý không được thì giết."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!