Ngày hôm sau, trên Ma Thiên Các.
Lục Châu mở mắt, cảm nhận được lực lượng phi phàm đã bão hoà.
So với thời điểm lĩnh ngộ Nhân Tự Quyển, Lục Châu có thể cảm giác được rất rõ ràng hiện nay lực lượng phi phàm chứa trong cơ thể mình nhiều hơn hắn.
Với tu vi hiện tại của Lục Châu, cho dù không có lực lượng phi phàm thì tu hành giả từ ngũ diệp trở xuống đều không phải là đối thủ của hắn.
Luc Chau khong tiếp tuc tham ngo ma buoc ra ngoai Dong Cac dể van động thân thể.
Lúc này, Đoan Mộc Sinh nhanh chân đi tới, khom người bẩm báo: "Sư phụ, Lý Vân Triệu gửi phi thư."
"Lý Vân Triệu?"
"Mời sư phụ xem." Đoan Mộc Sinh dâng phi thư lên.
Lục Châu mở thư ra xem, hàng chân mày khẽ cau lại.
“Ngươi đã xem qua chưa?"
Đoan Mộc Sinh gật đầu rồi quỳ một gối xuống: "Đồ nhi nguyện ý tới Thần Đô!"
Lục Châu vừa suy tư vừa vuốt râu. "Đây rốt cuộc vẫn là chuyện riêng của hắn.”
"Nhưng huynh ấy cũng là đồ đệ của người mà!" Đoan Mộc Sinh nói.
"Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu lời Lý Vân Triệu nói là thật, vi sư mà đến đó nhúng tay vào việc này thì đại sư huynh của ngươi chắc chắn sẽ căm hận vi sư!" Lục Châu lắc đầu.
"Chuyện này ... " Đoan Mộc Sinh sửng sốt.
Có một số người quật cường đến tận xương tuỷ, không cách nào thay đổi được. Giống như Hoa Vô Đạo ngày đó đến Ma Thiên Các để giải tâm kết suốt hai mươi năm của mình, chỉ cần được luận bàn một chiêu với chủ nhân Ma Thiên Các, bất kể thành bại ra sao. Hoa Vô Đạo không cần Vân Tông ủng hộ, thậm chí còn đuổi cả đồ đệ của mình trở về.
Con đường mình đã chọn, dù có phải lết đi, cũng phải đi cho tới cuối.
Một ngày là thầy suốt đời là thầy. Đứng ở góc độ của Lục Châu thì làm sao có thể mặc kệ đồ đệ, thấy chết mà không cứu?
Đây là một lựa chọn vô cùng gian nan.
Lục Châu nhớ tới luc Vu Chính Hải quỳ xuống trước mặt mình ở hậu sơn, nhớ tới những khổ cực mà han đã trải qua, nhớ tới nhiều năm thăng trầm trong cuộc đời Vu Chính Hải, nhớ tới hai lần tử vong ...
"Chờ đã." Lục Châu đột nhiên nâng tay.
"Sư phụ?"
Đoan Mộc Sinh ngơ ngác nhìn sư phụ, không hiểu người đang nghĩ gì.
"Gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, vi su muốn xác nhận Vu Chính Hải có phải đã tử vong hai lần rồi không!"
“Vâng!"
Hai ngày sau.
Khi màn sương sớm còn đang bao phủ Kim Đình Sơn, Lục Châu như thường lệ đứng trong sân viện hoạt động gân cốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!