Hai mắt Vu Chính Hải nhắm nghiền, không biết còn sống hay đã chết. Toàn thân hắn chỉ còn một cỗ khí tức sinh mệnh nhàn nhạt chạy tới chạy lui trong lồng ngực.
Vết thương nơi ngực đã được lam liên trị liệu hoàn toàn, không còn chảy máu nữa, da thịt cũng lành lặn trở lại. Nhưng Vu Chính Hải vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Sư phụ, đại sư huynh thế nào rồi ạ?" Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu hỏi.
Ánh mắt mọi người cũng dời về phía Lục Châu, chờ đợi câu trả lời hắn.
Lục Châu khẽ đáp: "Dữ nhiều lành ít."
Tả Ngọc Thư kinh ngạc nói: "Ngay cả huynh trưởng cũng không thể cứu hắn? Chuyện này ... "
Chuyện này thật khiến người khó mà tiếp nhận.
Mọi người ở đây đều từng được chứng kiến thủ đoạn trị liệu của Lục Châu cũng như lực lượng sinh cơ khổng lồ của lam liên ... thủ đoạn bậc này mà còn không thể đảm bảo tính mạng cho Vu Chính Hải thì các thủ đoạn trị liệu khác của Nho Thích Đạo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phan Ly Thiên thở dài nói: "Ít nhất thì tâm nguyện trước lúc lâm chung của hắn cũng đã hoàn thành, thật là một kẻ quật cường."
“Loại thủ đoạn trị liệu thông thường e là không có tác dụng gì ... Chỉ có thủ đoạn bất thường mới bảo đảm được tính mạng cho hắn." Lãnh La nói.
“Thủ đoạn bất thường?"
"Nghe noi thất tiên sinh Tu Vo Nhai đa sử dung toan bộ lực lượng của Ám Võng, điều tra khắp thiên hạ kể cả khu vực dị tộc mới tìm ra được một loại phù văn có khả năng hấp thu thọ mệnh. Việc này có lẽ nên hỏi Tư Vô Nhai xem sao."
Mọi người lập tức gật đầu.
"Tộc Vô Khải mỗi lần tử vong đều hao tổn ba trăm năm tuổi thọ, hắn lại chết ba lần ... Cho dù có hấp thu phù văn thì e là lại gặp phải đại nạn thọ mệnh. Cho nên lão thân cảm thấy nên tìm phương pháp khác."
Đúng lúc này, Lục Châu nâng tay ngăn lại. "Được rồi."
Hắn hờ hững xoay người nhìn về phía vách đá bên dòng Vân Nộ Giang. "Lão tam."
“Có đồ nhi.”
“Mang hắn về đây."
"Sư phụ ... hẳn là hắn đã sớm tan thành tro bụi, chẳng lẽ người ... người còn muốn bạo hành thi thể của hắn?" Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi, sau đó gật đầu. "Có đạo lý, kẻ dám giết hại đại sư huynh thì có quất hắn mấy trăm roi cũng chưa hả giận! Không phiền sư phụ ra tay, đồ nhi giỏi nhất là làm mấy việc này!"
Không khí vốn đang nghiêm trọng, lo lắng bất an, thậm chí có hơi buồn bã lại bị tên ngốc Chư Hồng Cộng này phá nát, mọi người thật sự cạn lời với hắn.
Đoan Mộc Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đồ ngốc nhà đệ! Tên Lưu Thương kia đâu phải Lưu Thương thật, hắn là tộc nhân Vô Khải!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!