"Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện luôn hiệu lực vì triều đình, nay Thần Đô gặp khó khăn, chúng ta sao có thể khoanh tay mặc kệ?"
“Ma đạo loạn thế, lý nên tru sát!"
"Mười người quay về trận nhãn khởi động trận pháp, còn lại chín người thanh lý hiện trường!"
Mười chín vị trưởng lão đều nhất trí làm theo, mười người quay về khởi động Thập Tuyệt Trận, chín người còn lại tiếp tục lăng không quan sát.
Lúc này trong Thần Đô có rất nhiều tu hành giả chậm rãi bay lên. Từng người một xuất hiện đều gọi ra pháp thân. Tam diệp, tứ diệp, ngũ diệp, ... ai nấy đều bay về phía Hoàng thành.
Ngoài ra còn có rất nhiều tu hành giả Thần Đình cảnh gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn lăng không bay tới.
"Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!" Chín vị trưởng lão hài lòng gật đầu.
“Hoàng thất gặp khó khăn, lúc này không ra tay thì chờ tới khi nào! Đây là cơ hội để tiêu diệt U Minh Giáo!”
Trong đó có một vị trưởng lão, thấy đám tu hành giả kia còn đang do dự bèn nói bổ sung: “Bệ hạ sắp tấn thăng cửu diệp, người nào thuận theo thiên mệnh sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời!"
Cửu diệp ?!
"Giết sạch U Minh Giáo!"
"Giết sạch U Minh Giáo!"
Một người hô to, đám người hô theo, âm thanh rung trời!
Giáo chủ U Minh Giáo sắc mặt trắng bệch. Tư Vô Nhai cau mày, trong lòng thầm hoang mang không hiểu vì sao đại sư huynh còn chưa trở lại.
Lúc này, ngoài cửa thành tây đột nhiên có hai thân ảnh bay tới.
Vù vù! Hai đạo tiễn cương phá không bay tới ghim thẳng vào ngực hai tu hành giả cấp thấp!
Là thần xạ thủ!
"Ta muốn xem xem ai dám động?"
Đám người quay đầu nhìn về phía thần xạ thủ vừa đến. Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo lăng không lơ lửng, trong tay kéo căng dây cung uy hiếp đám người.
Thế cục ngày càng khẩn trương, không ai dám tuỳ tiện động thủ.
"Chỉ là thần xạ thủ nhị diệp! Phái ba vị trưởng lão đến bắt nàng ta. Những người còn lại theo ta đi bắt Tư Vô Nhai. Hoa Trọng Dương đã bị trọng thương, trận chiến này chúng ta thắng chắc!”
Đám trưởng lão và tu hành giả trung lập khẽ gật đầu.
Hoa Trọng Dương khó chịu đến cực điểm, cố nhịn khí huyết đang dâng lên trong lồng ngực mà nói: "Thuộc hạ vô năng."
“Bây giờ không phải lúc tự trách. Hoa Trọng Dương, ngươi có dám hay không?”
"Dám làm gì?" Hoa Trọng Dương nghi hoặc.
Tư Vô Nhai lấy từ bên hông ra hai viên thuốc đặt trong lòng bàn tay.
"Ma nguyên bí dược?" Hoa Trọng Dương mở to mắt, sau đó cứng cỏi đáp: "Có gì mà không dám!”