"U Minh Giáo chưởng khống cửu châu, vì sao bách tính trong thiên hạ không vươn cờ phản đối mà lại ủng hộ đến vậy?"
"Ghét ác như cừu, hành vi thiện lành là chính nghĩa, còn ngươi tự mình bịt tai bịt mắt, mù quáng không kiến thức ... ngươi chính nghĩa cái rắm! Ta khinh -- "
Một tiếng mắng cuối cùng, Triệu Giang Hà phun ra một cục đờm văng thẳng vào mặt Trần Nhiên Chi.
“Được, được lắm ... còn ngươi, ngươi thì sao?"
"Ta? Ta thừa nhận ta sợ chết, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ta không xứng với thiên tử, không xứng với bách tính, nhưng ta không mặt dạn mày dày giống ngươi, điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen! Ngươi quả thực đã làm mất hết mặt mũi Thiên Hành Thư Viện, nếu ta là ngươi thì ta đã đập đầu mà chết từ lâu rôi!"
Trần Nhiên Chi trừng lớn mắt, rốt cuộc không áp chế nổi cỗ khí huyết lăn lộn trong lồng ngực, phốc --
Lão phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
[Ting - đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu thờ ơ. Đám người này có ai mà chưa từng vấy máu người khác, không ai that sự quang minh lỗi lạc cả.
Có điều nói đi cũng phải nói lại. Mắng chửi người thật đúng phải có văn hoa mới được. Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hoa!
Lục Châu nghe được mấy câu của Triệu Giang Hà đều cảm thấy rất có đạo
lý ..
Trần Nhiên Chi vừa chết, đám trưởng lão trên không trung đều lâm vào tuyệt vọng. Bọn hắn đã không còn đường sống.
Đúng lúc này, thi thể Lưu Thương đột nhiên bốc lên làn khói tím.
“Sư phụ ... "
Đám người nhìn sang.
Một vị trưởng lão thư viện thấy thế, trong lòng khẽ động, lập tức cao giọng hô: “Khai trận!"
Tren bầu troi lại xuat hiện một tam luới mau đỏ bao trum lấy toan bộ Thần
Đô.
"Sư phụ!" Tiểu Diên Nhi hô lên.
"Phi liễn bay lên!" Lục Châu hạ lệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!