Chúng đồ đệ nghe vậy đều âm thầm vui mừng, chỉ trong giây lát đã nhảy nhót chẳng khác gì đám hầu tử chưa thấy việc đời, hết gom món này đến chộp món khác.
Lý Vân Triệu ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ, đệ tử Ma Thiên Các ai ai cũng có vũ khí thiên giai trong tay, vậy mà còn coi trọng đồ vật trong nội khố?
Lục Châu quát khẽ: "Còn ra thể thống gì!"
Chúng đồ đệ giật nảy mình, không dám vọng động nữa.
Thái hậu nói: “Suýt nữa đã quên, với thân phận của các vị thì đúng là không để đồ vật trong nội khố vào mắt rồi."
Chu Kỷ Phong rất muốn khóc.
Đừng mà, ta rất coi trọng mà! Ta chỉ hận không thể đem hết về nhà thôi!
Thái hậu chỉ tay về phía chiếc rương nẵm trong một góc. "Khi Lưu Qua còn tại vị đã dặn đi dặn lại ai gia phải bảo vệ chiếc rương này thật tốt. Lý Vân Triệu ... "
"Vâng."
Lý Vân Triệu phất tay, chiếc rương lập tức bay tới đặt trước mặt mọi người. Thân rương màu đen, nắp rương bám đầy bụi bặm.
Lục Châu nhìn kỹ chiếc rương. Hả?
Những đường vân này trông hết sức quen thuộc! Trông chẳng khác gì đường vân trên khôi giáp của Lận Tín. Chỉ là ... vì sao đường vân lại có màu đen?
Thái hậu nói: "Vì không muốn người khác chú ý nên ai gia đã dùng mực bôi lên thân rương, biến nó thành màu đen."
Gừng càng già càng cay.
"Màu sắc vốn có của nó là ...? "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!