"Là tứ tiên sinh Ma Thiên Các!"
"Đến tứ tiên sinh mà cũng có toạ kỵ mạnh như vậy?"
Tư Vô Nhai nhìn Minh The Nhan đang cưoi ngựa bay tới bằng anh mắt phức tạp, không rõ Minh Thế Nhân đến đây làm gì.
Minh Thế Nhân dừng lại, nhảy khỏi lưng ngựa. "Bái kiến nhị sư huynh."
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: "Mấy ngày nay đệ cứ đi lung tung quanh đây là vì cái gì?”
"Có hả? Chắc nhị sư huynh nhận lầm người rồi đó." Minh Thế Nhân gãi đầu tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
"Đe và thất su đe từ trước đến nay vẫn không hợp nhau. Nay dị tộc xâm chiếm, hai người bọn đệ phải vứt bỏ hiềm khích, cùng giúp đỡ lẫn nhau." Ngu Thượng Nhung dặn dò.
"Đệ biết rồi."
Minh Thế Nhân nghĩ một đằng trả lời một nẻo, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, huynh và đại sư huynh chẳng phải cũng không hợp nhau đó sao ?!
"Lương Châu không có ta, việc phòng thủ sẽ không dễ dàng. Nếu gặp phải khó khăn thì mời sư phụ xuất thủ, nhất định không được tự phụ khinh địch." Ngu Thượng Nhung nói.
“Đệ biết rồi."
Sao ta lại cảm thấy huynh đang tự nói bản thân mình vậy nhỉ? Minh Thế Nhân thầm oán nhưng không dám nói ra lời.
Ngu Thượng Nhung đạm mạc cười: "Làm phiền chư vị. Cáo từ."
Hắn vừa định bay đi, ngựa Cát Lượng đột nhiên đạp không bước tới chặn trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Hả?"
Cát Lượng thở phì phò, đầu không ngừng nâng lên hạ xuống như đang gật đầu chào hắn.
"Ê ê ê, Cát Lượng, ngươi làm gì đó? Đừng có cản đường nhị sư huynh." Minh Thế Nhân tròn mắt mắng nó.
Cát Lượng lại thở phì phò rồi đứng xoay tròn tại chỗ.
Ngu Thượng Nhung suy đoán nói: "Ngươi muốn dẫn ta đi Lâu Lan?"
Cát Lượng gật gật đầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn Cát Lượng.
"Con ngựa này thật thần kỳ!"
"Ngựa có linh tính, hẳn là toạ ky cấp truyền thuyết rồi!"
"Nhị tiên sinh đúng là có duyên với con ngựa này. Nếu để nó đưa nhị tiên sinh tới Lâu Lan, nhất định mã đáo thành công!"
Minh Thế Nhân: “? ? ?"
Cứu người vốn cần phải tranh thủ thời gian. Ngu Thượng Nhung thấy có đạo lý bèn gật đầu. "Cũng được."
Hắn tung người nhảy lên lưng ngựa, mang theo Vu Chính Hải đặt lên lưng Cát Lượng. Cát Lượng cực kỳ dịu dàng ngoan ngoan nhu thuận ...
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Ngu Thượng Nhung nói: “Tứ sư đệ, uỷ khuất đệ rồi."
“Không không không, không hề uỷ khuất ... Con ngựa này vốn là của sư phụ, huynh cứ việc mang đi mà dùng!" Trong lòng Minh Thế Nhân thầm mắng Cát Lượng cả ngàn lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!