“Được rồi, tôi ăn xong rồi!”
Tưởng Y Vân bỏ đũa xuống rồi quay người bước đi, nhưng còn chưa đi được ba bước thì cô ấy bỗng dưng quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào đĩa đậu phụ thối trên bàn.
Tất cả mọi người đều khựng lại trong giây lát, không biết hành động này của Tưởng Y Vân có ý gì.
“Y Vân?”
“Chú Lư, món tôi vừa ăn là đậu phụ thối thật sao?”
“Đúng thế.”
“Không thể nào.”
Tưởng Y Vân cau mày và quay lại chỗ ngồi của mình, lại cầm đũa lên và gắp một miếng đậu phụ thối bỏ vào miệng, cắn một miếng và nhai thật kỹ.
Lần này cô ấy trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào đĩa đậu phụ thối, chắc chắn rằng món mình đang ăn chính là đậu phụ thối chứ không phải một món ăn nào
khác.
Hương vị này...
Tưởng Y Vân bị “khóa” chặt rồi.
Sau khi cho miếng đậu phụ thối vào miệng, mùi hôi ấy đã biến mất một cách thần kỳ, thay vào đó là một mùi thơm ngọt ngào, tan trong miệng và vô cùng sáng khoái.
Cảm giác hơi giống ăn kem dâu tây nhưng trong sự sảng khoái lại mang theo sự ấm áp, sau khi ăn xong bụng rất dễ chịu.
Trước khi kịp nhận ra, cô ấy đã ăn hết một miếng đậu phụ thối.
Hương vị dạt dào, vẫn chưa đủ đã.
Không cần người khác giục, Tưởng Y Vân đã chủ động ăn thêm miếng thứ hai, hơn nữa lần này cô ấy còn ngồi xuống, không vội đi nữa, cứ thế ngồi xuống cẩn thận thưởng thức đậu phụ thối.
Hình ảnh này khiến mọi người ngây ra.
“Tôi không hoa mắt đấy chứ? Cô chủ lớn của nhà họ Khác Thủ lại ngồi ở một quán ăn lề đường như thế này để ăn đậu phụ thối? Trời ơi, thật là nực cười, nói ra thì làm gì có ai tin?”
“Hơn nữa mọi người nhìn xem, cô ấy ăn rất vui vẻ.
“Tôi nhìn mà cũng thấy thèm.
“Nghe nói cô Tưởng mắc chứng biếng ăn trầm trọng, không ăn bất kì thứ gì, kể cả có là sơn hào hải vị thì ăn vào cũng nôn ra hết; nhưng mọi người nhìn xem, bây giờ cô ấy lại ăn hết một đĩa đậu phụ thối! Trông không hề giống buồn nôn một chút nào.
“Nhưng cũng đúng mà, tài nấu ăn của ông chủ Giang đúng là có một không hai.
Giang Nghĩa mỉm cười, bê một bát cơm đặt lên bàn, đẩy về phía Tưởng Y Vân: “Đừng ăn mỗi thức ăn, ăn thêm cơm đi!
Giọng nói của Tưởng Y Vân dịu dàng hơn rất nhiều, cô ấy nói: “Tôi không ăn được cơm, hễ ăn vào là bụng lại khó chịu, cực kì buồn nôn.
Giang Nghĩa nói: “Đó là vì cơm của nhà cô không đủ tốt, cơm của tôi là cơm ngon số một thế giới, bảo đảm cô ăn rồi lại muốn ăn tiếp”
Mọi người bật cười.
Cơm còn có thể phân thành tốt xấu sao? Chẳng phải cơm ngon nhất cũng chỉ là cơm thôi sao? Còn có thể có vị vịt quay à?
Giang Nghĩa đúng là giỏi nói khoác.
Bởi vì có “bài học” của đậu phụ thối nên Tưởng Y Vân thực sự rất tò mò về bát cơm này.
Cô ấy nhấc bát cơm lên, gắp một miếng cơm to bỏ vào miệng và nhai ngấu nghiến.
Trong nháy mắt, mắt Tưởng Y Vân sáng bừng lên, cực kì vui vẻ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!