Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

 

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tưởng Y Vân, mọi người đều biết tính cách của cô ấy, cô ấy là một cô chủ cành vàng lá ngọc trăm phần trăm, không thể nào làm kẻ lừa đảo cho Giang Nghĩa được. 

Ngay cả Tưởng Y Vân cũng thất lễ như thế, đủ để thấy bữa cơm này ngon thế nào rồi. 

Điều mà mọi người không hiểu là một đĩa đậu phụ thối mà thôi, có thể ngon đến như vậy sao? Ngay cả một cô chủ cành vàng lá ngọc như Tưởng Y Vân cũng ăn không ngừng được, hơi khoa trương quá rồi đó. 

Chẳng mấy chốc, Tưởng Y Vân đã càn quét hết một đĩa đậu phụ thối và một bát cơm trắng như một cơn gió lốc. 

Thế mà cô ấy vẫn còn thòm thèm, muốn thêm một phần nữa. 

Giang Nghĩa mỉm cười nói: “Cô Tưởng, đã lâu cô không ăn cơm bình thường, bữa cơm này chỉ nên ăn no 80% thôi, không nên ăn nhiều, ăn nhiều quá không tốt 

đâu. 

Tương Y Vân bĩu môi, cô ấy biết đạo lý này, nhưng... nó thật sự rất ngon! 

Cô ấy không hiểu, hỏi: “Tại sao một phần đậu phụ thối đơn giản lại có thể ngon như vậy? Tôi thực sự không hiểu. 

Lư Ôn Du cũng nói: “Đúng vậy, ba con bé đã mời vô số đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới về để nấu vô số sơn hào hải vị cho con bé nhưng cô ấy vẫn không thể ăn được món nào, làm sao con bé có thể bị một đĩa đậu phụ thối chinh phục được?” 

Giang Nghĩa cười, trả lời: “Nhà hàng thuốc của tôi không chỉ nấu ăn mà còn trị bệnh nữa. Cô Tưởng không ăn cơm, không phải vì đồ ăn không ngon, mà là do thói quen xấu lâu ngày của cô ấy dẫn tới chứng chán ăn. Món đậu phụ thối của tôi là đúng bệnh bốc thuốc, trong đó còn có đơn thuốc do tôi đặc biệt kê nữa, cho nên sau khi cô Tưởng ăn xong, mới cảm thấy ngon miệng, thèm ăn” 

“Thì ra là vậy” Lư Ôn Du nói: “Thế bệnh của Y Vân coi như là đã chữa khỏi rồi phải không?” 

Giang Nghĩa xua tay: “Chưa đâu, bệnh đến như núi đổ, đi như rút tơ. Muốn chữa khỏi bệnh cho cô ấy hoàn toàn thì ít nhất cũng phải tới chỗ của tôi ăn cơm trong một tháng. 

Một tháng? 

Tưởng Y Vân bĩu môi, cô ấy không ghét ăn đồ ăn của Giang Nghĩa, mà chỉ ghét môi trường lộn xộn ở nơi này, hơn nữa, nếu muốn một cô chủ như cô ấy ăn đậu phụ thối trong một tháng, nếu bị truyền ra ngoài sẽ mất mặt nhường nào chứ? 

Cô ấy chống nạnh, nói: “Không được, một tháng không thể được. Thế này đi, anh tên là Giang Nghĩa phải không? Tôi thuê anh tới nhà tôi nấu cơm cho tôi, một tháng một tỷ bảy trăm triệu được không? Không đủ tôi có thể cho thêm. 

Một tháng một tỷ bảy trăm triệu, với một đầu bếp mà nói, chắc chắn là rất đủ. 

Nhưng Giang Nghĩa mở nhà hàng không phải để kiếm tiền. 

Nhà hàng thuốc này không chỉ không kiếm tiền mà còn bỏ thêm vốn ra mở, Giang Nghĩa muốn đứng vững chân ở thành phố Yến này. 

Với lời mời của Tưởng Y Vân, Giang Nghĩa xua tay: “Không được, tôi chỉ làm cơm cho cô ở nhà hàng thuốc này, cô muốn tới thì tới, không muốn tới thì tùy 

“Anh... 

Sắc mặt Tưởng Y Vân trắng bệch, chưa từng có một ai dám nói với cô ấy bằng giọng điệu này. 

Trước giờ chỉ có người khác cưng chiều cô ấy, nhường nhịn cô ấy, đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ấy như vậy. 

Tưởng Y Vân vừa tủi thân lại bướng bỉnh. 

Lư Ôn Du vội vàng tới hòa giải, cười nói: “Mỗi ngày tới thì mỗi ngày tới, không sao cả. Y Vân à, sau này tôi sẽ đưa cô tới đây ăn cơm mỗi ngày, ăn xong thì chúng 

ta đi, không mất bao nhiêu thời gian cả” 

Tưởng Y Vân bĩu môi, rõ ràng không thích. 

Cô ấy nói một cách vô cùng tủi thân: “Muốn tới chỗ này cũng được thôi, nhưng tôi có một yêu cầu, có thể đừng ăn đậu phụ thối mỗi ngày không, mất... mặt lắm.” 

Giang Nghĩa nghe xong thì cười to: “Yên tâm đi, không ăn đậu phụ thối, chỗ tôi còn có lòng heo, pín bò, trứng vịt muối, huyết vịt, cùng các món ngon khác nữa. 

“Hả?” Nghe tên món ăn, suýt chút nữa Tưởng Y Vân đã nôn ra tại chỗ. 

Mấy món đó cho người ăn hay sao? 

Không muốn, cô ấy không muốn ăn! 

Lư Ôn Du đứng bên cạnh cười gượng, lắc đầu, lòng nói Giang Nghĩa này đúng là biết gây chuyện, trên đời này, người có thể khiến cho Tưởng Y Vân khóc lóc thảm thiết thế này, ngoài anh ra không có người thứ hai. 

Trong lúc họ đang nói nói cười cười, cãi cọ nhỏ to thì ở trước cửa có một chiếc xe sang màu đen đi tới. 

Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống. 

Đó không phải ai khác mà chính là Tiêu Thù trước đó hãm hại nhà hàng thuốc! Đám đàn em của anh ta đã bị cảnh sát đưa đi vì Giang Nghĩa rồi, cục tức này anh ta không nuốt trôi được. 

Nếu hãm hại không được, vậy thì dùng cách ghê gớm hơn. 

Lần này Tiêu Thù đã chuẩn bị một “món quà lớn”. 

Anh ta cung kính mở cửa xe ở ghế sau ra, mở ô, che nắng cho người ngồi bên trong. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!