Vương Ân Bính đứng trước cửa nhà hàng thuốc, ngẩng đầu nhìn, không đi vào, xem ra không phải tới ăn cơm.
Sau khi nhìn một lúc lâu, ông ta phất tay, nói hai từ: “Đen đủi!”
Có ý gì?
Mọi người đều không hiểu rốt cuộc hai từ này có ý gì.
Kết quả nghe thấy Tiêu Thù xông vào trong hét lớn: “Nhà hàng thuốc, có thằng nào còn thở được không, lăn ra đây một người!”
Ăn nói kiểu gì vậy? Xem dáng vẻ thì chắc là tới gây chuyện, phá quán rồi.
Đương nhiên hôm nay Tiêu Thù tới chính là để phá nhà hàng thuốc này, báo thù cho đàn em của anh ta, cũng để anh ta kiếm lại chút thể diện.
Trong phòng, Giang Nghĩa híp mắt, đi ra ngoài.
Anh và Tiêu Thù bốn mắt nhìn nhau.
“Có chuyện?” Giang Sách hờ hừng hỏi.
“Có chuyện!” Tiêu Thù giơ tay giới thiệu người bên cạnh: “Đây là quản gia của nhà họ Khác Thủ, ông Vương Ân Bính, theo quan sát của ông Vương thì cửa hàng nhà anh có vấn đề, phải dỡ!”
Này là ý gì đây?
Giang Nghĩa hỏi: “Vương Ân Bính? Ở bộ xây dựng hay cục quy hoạch? Nhà hàng của tôi có vấn đề hay không, đến lượt ông ta nói hay sao?”
Tiêu Thù cười: “Họ Giang kia, chắc anh mới tới thành phố Yến chúng tôi, nên không biết tình hình nơi này đúng không? Ở thành phố Yến, chỉ cần ông Vương nói
nhà hàng nào có vấn đề thì nhà hàng đó bắt buộc phải dỡ! Đến nhà nước cũng phải công nhận.
Có chuyện này ư?
Tiêu Thù nói tiếp: “Ông Vương có thể đại diện cho nhà họ Khác Thủ, họ Giang kia, anh dám đối đầu với ông Vương, có nghĩa là đối đầu với nhà họ Khác Thủ, tôi đảm bảo anh sẽ không sống ở thành phố Yến nổi một ngày đâu!”
Giang Nghĩa hơi nhíu mày, nhà họ Khác Thủ ghê gớm vậy ư?
Nghe thì có vẻ còn ghê gớm hơn tập đoàn Hoa Thượng nhỉ?
Có điều...
Giang Nghĩa quay đầu nhìn trong phòng, mỉm cười, Vương Ân Bính chẳng qua chỉ là quản gia của nhà họ Khác Thủ, còn người ngồi trong nhà hàng thuốc kia, lại chính là cô cả của nhà họ Khác Thủ
Có gì mà phải sợ?
Thực ra Vương Ân Bính cũng không phải là quản gia, đó là do Tiêu Thù nói quá lên thôi, nói khó nghe thì ông ta chỉ là một kẻ trông cửa.
Gần đây có hơi túng thiếu, vừa hay Tiêu Thù cho ông ta ba trăm bốn mươi triệu, cho nên đến ra oai giúp Tiêu Thù.
Giang Nghĩa hỏi: “Nhà hàng tôi sao lại đen đủi thế?”
Vương Ân Bính hừ lạnh: “Nhà hàng của cậu giống như một con dao thép, vừa hay cắm vào chỗ yết hầu Long mạch của thành phố Yến! Làm ăn tốt như vậy là vì hấp thu tinh hoa Long mạch của thành phố Yến. Cửa hàng này mở càng lâu, Long mạch càng bị hút đi nhiều, vận khí của thành phố Yến sẽ càng ngày càng yếu.
“Cậu... đang dùng Long mạch của thành phố Yến để nuôi nhà hàng của cậu, tặng cho cậu ba chữ - đáng xấu hổ”
Giang Nghĩa nghe đến trợn mắt há mồm.
Ngay cả “Long mạch” cũng nói ra luôn? Này cũng mê tín quá rồi đấy! Đã là thời đại nào rồi mà còn có người lấy cái cớ này, khó tránh...
Khoan đã, không đúng.
Giang Nghĩa ngạc nhiên khi thấy rằng sau khi Vương Ân Bính nói những lời này, tất cả những người xung quanh đều nhìn Giang Nghĩa một cách giận dữ.
Có vẻ như họ rất tin vào lời nói của Vương Ân Bính.
“Tôi nói rồi mà, một cửa hàng mới sao có thể làm ăn phát đạt như vậy, thì ra là hấp thu Long mạch!”
“Đáng ghét, phải dỡ cái nhà hàng này đi”
“Vận may của thành phố Yến không thể bị một tên khốn bên ngoài tới hấp thu được.
“Dỡ! Dỡ! Dỡ!”
Giang Nghĩa thực sự không thể ngờ được rằng nhóm người trông rất bình thường này lại thực sự tin vào “Long mạch”, chẳng phải quá phong kiến, mê tín và ngu dốt sao?
Vương Ân Bính chắp tay sau lưng, cười khẩy.
Tiêu Thù trông càng đắc ý, quả nhiên bỏ tiền mời Vương Ân Bính đến là đúng, người của nhà họ Khác Thủ nói sẽ luôn có người tin.y
Ngay khi đám đông đang kích động, nhiệt huyết tuôn trào muốn dỡ nhà hàng...
Thì bên trong phòng truyền tới giọng nói của một cô gái.
“Dừng tay!”
“Nhà hàng thuốc không có liên quan gì tới Long mạch cả.
“Đám ngu dốt các người chỉ bị lừa vì vài câu nói, rốt cuộc có đầu óc không thế?”
Mấy câu nói đã khiến đám đông dừng lại, không dám nói gì.
Vương Ân Bính vô cùng tức giận, hét lên: “Con đàn bà khốn nạn nào dám mê hoặc quần chúng ở đây? Chẳng lẽ lời nói của nhà họ Khác Thủ mà cũng không nghe? Hay là con đàn bà này còn hiểu về Long mạch hơn cả quản gia của nhà họ Khác Thủ ư?”
Chỉ vì hơn ba trăm triệu kia, cộng với thể diện của mình, mà Vương Ân Bính đã nói khoác lên tận trời.
Nhưng một giây sau, ông ta đã trở nên nhát gan như một con chuột cống.
Trong phòng, có một cô gái cao gầy, kiêu ngạo, quật cường bước ra, cô ấy ngẩng cao đầu, tay chống nạnh, tỏ vẻ “cô chủ ta đây là lớn nhất”.
“Con rùa già kia, ông dám nói chuyện với tôi kiểu đấy hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!