Tưởng Y Vân bước qua, nhìn Giang Nghĩa nói: “Tôi giúp anh giải vây, anh cảm ơn tôi thế nào đây?”
Cảm ơn?
Giang Nghĩa bật cười: “Là người của cô vu oan hãm hại tôi, cô giải vây giúp tôi cũng là chuyện đương nhiên thôi, tôi không truy cứu cô đã tốt lắm rồi, cô còn muốn tôi cảm ơn cô à? Đúng là đầu óc có vấn đề.
“Anh!”
Chỉ vài câu nói suýt nữa khiến Tưởng Y Vân tức nổ phổi.
Cô ấy được nâng niu chiều chuộng từ bé, lần đầu tiên gặp phải người đàn ông nói chuyện không biết lý lẽ như Giang Nghĩa.
Mấy người đàn ông khác đều khách sáo với cô ấy, cho dù là ông cụ cũng phải nể mặt cô ấy ba phần, sao Giang Nghĩa lại ngông cuồng như vậy? Làm gì có đạo lý này!
Tưởng Y Vân phẫn nộ nói: “Anh đúng là đồ khốn không nói lý lẽ, tổ chất thấp kém!”
Giang Nghĩa nhún vai: “Vậy sao? Thế sau này cô còn ăn cơm của đồ khốn nấu không?”
Chuyện này...
Tưởng Y Vân cạn lời.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, nhược điểm của Tưởng Y Vân bị Giang Nghĩa bóp chặt, đúng là không có cách nào cả.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, xoay người lại: “Chú Lư, đi thôi!”
Lư Ôn Du cười khổ một tiếng, giơ ngón cái với Giang Nghĩa, khâm phục quá, khâm phục quá, trên đời này người có thể áp chế được tính tiểu thư của Tưởng Y Vân, chỉ có duy nhất một mình Giang Nghĩa.
Sau đó, Lư Ôn Du theo Tưởng Y Vân rời khỏi nhà hàng thuốc.
Mọi người đi gần hết, Tiêu Thù cũng muốn lẫn vào đám đông lén lút bỏ đi, ai mà ngờ, còn chưa đi được mấy bước, đã bị Song Ngư tóm cổ áo, xách trở về.
“Chạy đi đâu hả?”
Tiêu Thù còn muốn vùng vẫy, kết quả Song Ngư bước lên tát hai cái, đánh cho anh ta phải phục tùng.
“Quỳ xuống!”
Song Ngư đè chặt Tiêu Thù dưới đất.
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn Tiêu Thù quỳ dưới đất hỏi: “Tôi với cậu trước giờ không thù không oán, đang yên đang lành tại sao cậu lại hãm hại tôi?”
Tiêu Thù ngại ngùng gãi đầu, kể lại toàn bộ sự việc.
Thì ra trước đây anh ta bị Tiểu Cảnh bỏ tiền mua chuộc để đối phó với Giang Nghĩa, kết quả lại bị Giang Nghĩa xử lý một trận, tất cả đàn em đều bị bắt đi.
Lần này anh ta cố ý gọi Vương Ân Bính, muốn cáo mượn oai hùm, lợi dụng Vương Ân Bính đối phó Giang Nghĩa.
Trên thực tế nếu không phải Tưởng Y Vân vừa khéo ở đây, hôm nay Giang Nghĩa thật sự rất khó thu xếp.
“Con người của cậu, đúng là thiếu đòn.
Giang Nghĩa rút ra một cây kim bạc, nhân lúc Tiêu Thù không đề phòng đâm vào, thoáng chốc Tiêu Thù cảm giác không ổn, không ngừng bật cười.
Anh ta giống như bị người ta cù lét, hoàn toàn không ngừng cười được.
"Hahaha."
"Hahahaha."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!