Đến lầu ba đóng cửa lại, Giang Nghĩa và Song Ngư ngồi đối diện nhau, mỗi người tự rót một ly trà.
“Thế nào, điều tra nhà họ Khác Thủ ra sao rồi?” Giang Nghĩa hỏi.
“Điều tra rõ ràng rồi, nói ra thì cũng có chút thần kỳ.” Song Ngư đáp.
Thần kỳ ư?
Giang Nghĩa lập tức nổi hứng, dò hỏi: “Nói nghe xem.
Thế nên Song Ngư kể hết tin tức vừa nãy anh ta bảo người đi điều tra cho Giang Nghĩa nghe, quả thật rất thần kỳ, nhưng có mấy phần thật mấy phần giả thật sự rất khó nói rõ.
Hóa ra thành phố Yến luôn có một truyền thuyết, một truyền thuyết liên quan đến “Long mạch”.
Nghe nói dưới lòng đất của thành phố Yến có Long mạch bảo vệ cho thành phố Yến, tất cả mọi thứ của thành phố Yến đều có quan hệ mật thiết với Long mach.
Sở dĩ năm nào thành phố Yến cũng mưa thuận gió hòa, thịnh vượng mạnh mẽ, đều là do được Long mạch ban phước.
Mỗi một năm thành phố Yến sẽ tổ chức các hoạt động lớn nhỏ để cám ơn Long mạch.
Trong đó quan trọng nhất chính là “đấu pháp Long mạch” mỗi năm một lần!
Vào ngày đó sẽ có các cao thủ đến từ khắp mọi miền tham gia thi đấu, người chiến thắng sẽ rất vinh hạnh được uống một ly nước rồng chứa tinh chất của Long mạch.
Ở thành phố Yến, hễ là người có thành tựu trong sự nghiệp đều từng được uống nước rồng, bao gồm cả ông cụ!
Còn về nhà họ Khác Thủ, chính là một gia tộc lâu đời tồn tại hàng trăm năm, gia tộc duy nhất có thể cảm nhận được sự tồn tại của Long mạch, “nói chuyện” được với Long mạch.
Nghe nói mỗi một đời gia chủ của nhà họ Khác Thủ, cũng tức là gia chủ nhà họ Tưởng, đều sở hữu năng lực trò chuyện với Long mạch.
Càng có lời đồn thực ra nhà họ Tưởng mang trong mình dòng máu của rồng!
Sở dĩ người nhà họ Tưởng có danh tiếng cao như thế ở thành phố Yến đều là do chuyện đó.
Tuy thực lực bọn họ không quá mạnh cũng chẳng phải gia tộc giàu có nhất mạnh mẽ nhất, nhưng trên dưới thành phố Yến không có bất kỳ thế lực nào dám ra tay với nhà họ Tưởng.
Động đến nhà họ Tưởng chính là động đến Long mạch, không được yên thân với thành phố Yến này!
Từ nhỏ người ở thành phố Yến đã nhận được sự giáo dục đó, tin tưởng Long mạch chẳng mảy may nghi ngờ, đây cũng là lý do tại sao Vương Ân Bính chỉ nói vài ba câu đã có thể kích động quần chúng.
Sau khi nghe kể hết mọi chuyện, Giang Nghĩa gật đầu, lên tiếng: “Đúng là khá thần kỳ, nhưng mà chắc chắn phần lớn nội dung không phải sự thật. Có Long mạch hay không thì tôi không rõ, tôi chỉ biết một chuyện, người nhà họ Tưởng không thể là đời sau của rồng được. Ít nhất Tưởng Y Vân là một người bình thường.
Song Ngư đồng ý: “Em cũng có suy nghĩ như vậy, truyền thuyết Long mạch vô cùng huyền ảo, độ tin cậy cực thấp. Nhưng dù là thế người ở thành phố Yến lại rất tin tưởng, em cảm thấy trong đó chắc chắn có vấn đề. Còn một điều em cần phải nhắc đến, chỉ huy à, sau khi ông cụ uống nước rồng, bỗng nhiên phất lên như diều gặp gió!”
“Vậy sao?” Giang Nghĩa khẽ híp mắt, phân tích: “Chúng ta đều biết sở dĩ tập đoàn Hoa Thượng có thể thành công, thực ra cốt lõi nằm ở bột phệ tâm.
Mặc kệ là Thân Hào, Thân Lâm, hay ông cụ.
Thủ đoạn mà họ sử dụng đều giống nhau, chẳng qua Thân Hào, Thân Lâm càng thêm thô bạo đơn giản, mà ông cụ lại mưu mô hơn nhiều.
Cốt lõi chính là bột phệ tâm.
Tập đoàn Hoa Thượng của ông cụ cũng thông qua bột phệ tâm để khống chế những ông chủ thương nghiệp kia, lần lượt khiến họ gia nhập dưới trướng của ông cụ, sau đó không ngừng mở rộng thế lực.
Cưỡng ép cướp đoạt, âm mưu dương mưu.
Mới có được thành tựu hôm nay.
Theo cách nói của Song Ngư, sau khi ông cụ uống nước rồng mới đột nhiên bắt đầu ra sức, vậy có phải cho thấy rõ...
Đôi mắt Giang Nghĩa bừng sáng nói: “Bây giờ có hai khả năng. Thứ nhất, nước rồng chỉ là vật trang trí, sự trỗi dậy của ông cụ không liên quan gì đến nó, chẳng qua vừa khéo sau khi uống nước rồng xong mới đột nhiên ra sức.
“Thứ hai, sau khi ông cụ uống nước rồng đã nghiên cứu phát triển bột phệ tâm!”
Không biết tại sao, Song Ngư cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giãn nở, cả người lạnh lẽo.
Nếu là cái thứ nhất thế thì sao cũng được, nhưng nếu là cái thứ hai thì sao?
Vậy cho thấy rõ giữa nước rồng và bột phệ tâm chắc chắn tồn tại mối liên hệ đặc biệt nào đó, mà bột phệ tâm lại có liên quan mật thiết đến người thực vật.
Song Ngư cười khổ xoa đầu: “Nước rồng, bột phệ tâm, người thực vật, không được rồi, CPU não của em đã nạp đầy, không thể suy nghĩ nữa. Chỉ huy, anh nói thẳng với em đi, rốt cuộc nhà họ Khác Thủ có quan hệ với bộ phệ tâm không?"
Giang Nghĩa xòe tay đáp: “Tôi cũng không biết. Nhưng mà nhà họ Khác Thủ đứng vững trăm năm không ngã, chắc chắn có nguyên nhân, không thể nào chỉ vì
truyền thuyết Long mạch được.
Đúng vậy, đã là thời đại nào rồi, về cơ bản chẳng ai thèm tin những thứ thần bí kia nữa.
Nhưng nhà họ Khác Thủ có bản lĩnh để người của thành phố Yến đều tin sự tồn tại của Long mạch, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.
Giang Nghĩa bưng ly trà lên uống một hớp, lắc đầu bảo: “Long mạch? Còn có thể nói chuyện với Long mạch? Thật hay giả thế?”
Thật thật giả giả, nhất thời Giang Nghĩa cũng không làm rõ được.
Thành phố Yến còn phức tạp hơn nhiều so với Giang Nghĩa tưởng tượng.
Giang Nghĩa lại hỏi: “Đúng rồi, cậu từng nói thành phố Yến có “đấu pháp Long mạch” gì đó mỗi năm một lần, rốt cuộc là đấu thứ gì? Sao lại là đấu pháp?”
Song Ngư ngại ngùng gãi đầu, trả lời: "Chuyện này em thật sự không tra rõ được, có lẽ là giống như múa lân nhỉ?”
Giang Nghĩa nói: “Điều tra rõ ràng đi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!