Giang Nghĩa không hề hay biết suy nghĩ của hai ông cụ này.
Anh yên lặng trở lại đại sảnh, lúc này Tưởng Y Vân đã ăn cơm xong đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Sau khi Giang Nghĩa trở về, cô ấy làm như vô ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Sao hôm nay anh rời đi lâu thế?”
Giang Nghĩa khẽ nhún vai: "Nhận lời thách đấu, bái Trần Lão làm thầy"
"Thật sao?" Tưởng Y Vân rất ngạc nhiên, cô ấy biết tính tình của Trần Lão, không biết tài năng của Giang Nghĩa cao thế nào mới có thể khiến Trần Lão nhận làm anh học trò?
Giang Nghĩa càng xuất sắc, Tưởng Y Vân càng có hơi...
Cô ấy ho khan một tiếng, hỏi: "Quan hệ của anh và Á Hiên rất tốt sao?"
Giang Nghĩa khẽ ngẩn ra: “Cô hỏi cái này làm gì?"
Tưởng Y Vân bĩu môi nói: "Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, mấy ngày nay anh vừa đón cô ấy tan trường vừa đưa cô ấy đi học, trông cứ như... một cặp đôi đang yêu nhau vậy.
Giang Nghĩa mỉm cười.
"Cô hiểu lầm rồi."
"Tôi chỉ làm chuyện ông Lư giao phó mà thôi, gì mà cặp đôi hay không cặp đôi chứ?"
"Tôi sắp ba mươi rồi, Á Hiên mới bao nhiêu tuổi chứ? Vừa mới sang hai mươi đúng không? Chúng tôi cách nhau bảy tám tuổi sao có thể phù hợp được?"
Tưởng Y Vân đột nhiên cảm thấy có động lực.
Cô ấy tự nói tự rằng: "Mình hai tư tuổi, chênh lệch chỉ bốn năm tuổi thôi, hoàn toàn có thể chấp nhận được!"
“Cô nói cái gì thế?” Giang Nghĩa hỏi.
"Không, không có gì, ngày mai anh định nấu gì ngon cho tôi vậy?"
"Thịt kho tàu."
"Ừm, tôi rất mong chờ đấy!"
"Tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại."
"Được, tạm biệt"
Tưởng Y Vân nhìn bóng lưng Giang Nghĩa rời đi có chút không nỡ, không biết từ lúc nào, thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cô ấy chính là nói chuyện với Giang Nghĩa.
Không cần nhiều, mỗi ngày vài câu thế thôi cũng có thể khiến cô ấy vui vẻ rất lâu.
Đây chính là cảm giác thích một ai đó, phải không?
Sau khi rời khỏi nhà họ Khác Thủ, Giang Nghĩa không chọn quay lại nhà hàng thuốc mà chạy đến bệnh viện Nhân Tâm, bởi vì anh nhận được tin báo: Giải phẫu thi thể của Thôi Oánh đã có kết quả.
Giang Nghĩa lái xe điên cuồng suốt một quãng đường, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện Nhân Tâm, anh và Song Ngư cùng đến phòng giải phẫu.
Đây chính là trung tâm cốt lõi của bệnh viện Nhân Tâm, nơi các biện pháp bảo vệ được thực hiện rất chặt chẽ.
Ngay cả khi tập đoàn Hoa Thượng cố chấp xông vào cũng tuyệt đối không thể vào được.
Lời đầu tiên của Giang Nghĩa khi anh bước vào là: "Kết quả thế nào rồi?"
Bác sĩ Chu Nghĩa Thịnh phụ trách thực hiện phân tích giải phẫu đi tới, anh ta cách lớp khẩu trang nói: “Chủ tịch Giang, theo thông tin anh cung cấp về bột Phệ Tâm, chúng tôi đã tiến hành giải phẫu phân tích thi thể của Thôi Oánh. Kết quả hoàn toàn khớp, quả nhiên độc Thôi Oánh trúng là bột Phệ Tâm"
"Mặc dù cô ta đã chết nhưng độc tố vẫn đang lan tràn trong cơ thể, loại này độc không bởi vì người chết mà dừng lại, mà sẽ tiếp tục vắt kiệt chất dinh dưỡng trong cơ thể, cho đến khi cơ thể hoàn toàn nát rữa"
Trong lúc nói, Chu Nghĩa Thịnh cho Giang Nghĩa xem hiện trạng của xác chết.
Chỉ trong vòng hai ba ngày, cái xác gần như đã bị nát rữa hoàn toàn, dù các bác sĩ có sử dụng phương pháp chống nát rữa tốt đến đâu cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Độc tính của bột Phệ Tâm quá ngang tàng, một khi phát tác sẽ không dừng lại cho đến khi bị vắt kiệt.
Chu Nghĩa Thịnh tiếp tục nói: "Trên thi thể có rất nhiều đốm đen giống như sương mù, trong thời gian ngắn sẽ quét qua hết toàn bộ thi thể, từ đó hấp thu chất dinh dưỡng.
Chu Nghĩa Thịnh khẽ dừng lại rồi lại mở ra một cái hộp khác ra: "Cái hộp này là Thôi Oánh để lại lúc còn sống, nghe nói là thuốc giải. Chúng tôi đã dùng trên thị thể, phát hiện quả nhiên có thể áp chế độc tố. Nhưng thuốc giải có một điều kiện cần thiết: đó là người phải còn sống"
"Thuốc giải này chỉ thích hợp với người sống, nếu người còn sống thì có thể phát huy tác dụng trong thời gian rất dài, đại khái có thể bảo đảm trong ba mươi ngày sẽ không tái phát.
"Nếu như người đã chết thì thuốc giải sẽ rất vô dụng, chỉ có thể áp chế không tới năm giờ, hiệu quả của thuốc sẽ suy yếu đến mức không thể áp chế nổi độc tính."
Đây là lý do tại sao xác chết vẫn bị thối rữa nhanh chóng sau khi sử dụng thuốc giải.
Giang Nghĩa thở dài.
Thôi Oánh thật là một người phụ nữ cao thượng nhường nào, thế mà không ngờ lại chết thảm kiểu này, sau khi chết rồi thi thể cũng không thể giữ được, tội ác tập đoàn Hoa Thượng gây ra thực sự không hề nhẹ.
Không vì lý do nào khác, chỉ việc báo thù cho Thôi Oánh, Giang Nghĩa cũng sẽ tận tay diệt trừ tập đoàn Hoa Thượng!
Lúc này, Chu Nghĩa Thịnh tiếp tục nói: "Còn có một phát hiện quan trọng, chủ tịch Giang, hoa anh gửi đến...
Hoa?
Giang Nghĩa nhớ lại đó là bông hoa mà anh nhận được khi lần đầu tiên gặp Trần Lão và anh cũng đã đưa nó cho bác sĩ để giúp phân tích và nghiên cứu.
"Hoa thế nào cơ?"
Chu Nghĩa Thịnh đáp: "Loài hoa này có rất nhiều điều để nói, sau khi chúng tôi nghiên cứu và phân tích cẩn thận, phát hiện ra thành phần của bông hoa có chín mươi phần trăm trùng khớp với thuốc giải! Gần như có thể kết luận những bông hoa đó là nguyên liệu chế tạo ra thuốc giải...
"Hơn nữa tôi phát hiện, không chỉ có là thuốc giải, thành phần của bột Phệ Tâm Bột cũng có độ trùng khớp với hoa lên đến tám mươi phần trăm, nói cách khác, hoa cũng là nguyên liệu chế tạo ra bột Phệ Tâm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!